Một mảnh đen nhánh. Bạch Lộ cảm thấy trong không khí mình hít vào mang theo mùi vị rỉ sét, cô không biết mình đang ở chỗ nào bởi vì trước mắt đen kịt, có vải màu đen che ánh sáng trước mặt cô. Hai tay cô bị trói ở sau lưng, hai chân cũng bị trói, xung quanh chỉ có âm thanh không rõ ràng, hình như là do cánh cửa phát ra. Bạch Lộ hít sâu một hơi, theo bản năng cựa quậy người một cái nhưng cảm giác đau nhói nơi cổ tay mình. Cô dần dần khôi phục thần trí, đầu óc bắt đầu suy nghĩ được bình thường, dĩ nhiên là nhớ chuyện vừa xảy ra. Bạch Lộ lúc này không thể không bội phục mình, bởi vì cô vẫn duy trì được sự bình tĩnh và lý trí. Cô biết, mình là bị bắt cóc, hơn nữa còn bị người bắt cóc ở bệnh viện. … Thật ra bây giờ khi nhớ lại cô vẫn có chút sợ hãi, lúc ấy cô nằm ở trên giường bệnh, bởi vì muốn uống nước nên mới leo xuống giường, vừa vặn nghe thấy một trận động tĩnh ở cửa, cũng không phải tiếng động lớn nhưng phòng bệnh viện cách âm không tốt, đúng lúc cô đứng gần cửa nên nghe được. Chuyện bị người khác tạt sơn khiến cô cẩn thận không ít, cửa phòng bệnh của mình đột nhiên có tiếng động lạ, thêm việc Lương Phi Phàm không ở đây khiến cô lập tức cảnh giác, cô bước về phía nhà vệ sinh hai bước, bỗng nhiên nghĩ tới điều gì đó cảm thấy không đúng liền quay trở lại, chuẩn bị lấy điện thoại đang để trên tủ đầu giường bệnh của mình. Nếu quả thật có gì ngoài ý muốn thì cô nhất định phải gọi điện cho Lương Phi Phàm đầu tiên. Chẳng qua cô còn chưa kịp cầm điện thoại thì cửa phòng bệnh đã bị người từ bên ngoài đẩy a, có tiếng bước chân dồn dập truyền tới. Bạch Lộ giật mình, vừa quay người lại liền thấy hai người đàn ông mặc áo khoác dài màu trắng đứng ở trước mặt mình. … “Bạch tiểu thư?” Giọng đối phương trầm thấp nhưng không có chút khí chất bác sĩ chút nào, trong lòng Bạch Lộ đã dậy lên nghi ngờ rất lớn, người theo bản năng vẫn đi về phía tủ đầu giường, ý đồ muốn len lén lấy điện thoại nhưng đã bị một người đàn ông khác phát hiện. Người kia đột nhiên tiến lên một bước, không nói gì mà trực tiếp cầm lấy điện thoại của cô. “Các người là ai?” “Cô không cần phải biết…” Người đàn ông rất nhanh lấy một tấm hình ở trong túi, quay sang nhìn Bạch Lộ một cái, sau đó nháy mắt ra hiệu với người bên cạnh. Đối phương nhanh chóng tiến lên, một người giữ cổ tay Bạch Lộ, tay giơ lên chuẩn bị đánh xuống gáy cô nhưng Bạch Lộ phản ứng rất nhanh, đẩy người đàn ông ra. “Cứu mang…!” Cô đã biết hai người này tuyệt đối tới không có ý tốt, trong đầu xuất hiện ngay ý niệm chạy trốn, nhưng phòng bệnh không lớn, hai người đàn ông lại đang ngăn ở cửa, cô không có chỗ nào để chạy, chỉ có thể hô lớn kêu cứu. Cô vừa kêu lên thì lập tức có người tiến tới đưa tay bịt miệng cô lại. Bạch Lộ giãy giụa, bởi vì lực rất lớn nên chân mình vô tình va phải thứ gì đó, cô chỉ cảm thấy một trận đau rát. Cuối cùng hai người đàn ông trong quá trình khống chế cô khiến cổ tay cô cũng bị thương… Dù cô có khỏe mạnh thì một người đàn bà cũng không chống nổi hai người đàn ông. … Bây giờ nhớ lại, Bạch Lộ chỉ có thể nhớ được lúc ấy là mình bị hai người kia kiến cho hôn mê, sau đó chuyện gì xảy ra cô đã không còn nhớ được nữa, lúc tỉnh lại chính là bây giờ… Cô đang ở đâu?
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]