Chương trước
Chương sau
Lương Phi Phàm lên xe, đốt một điếu thuốc, gương mặt anh tuấn lộ ra mấy phần âm trầm. Anh híp con mắt, hút thuốc, vị nicotin tại đầu lưỡi khiến anh tê lại nhưng cũng không đủ làm dịu đau đớn kia trong lòng anh.
Điếu thuốc trên tay cháy một phần ba, lúc này anh mới lấy điện thoại mở ra, gọi lại dãy số vừa gọi cho anh.
Là Diệp Tử Kiệt gọi tới, chuông vang lên hai tiếng đầu kia liền có người nhận, giọng thật không tốt: “Anh ở đâu?”
Lương Phi Phàm tì một tay ở cửa sổ xe, môi mím lại khẽ cong lên phá lệ sắc bén, anh không muốn né tránh, cũng không cần giấu giếm: “Thành phố C.”
“Phi Phàm, anh nói cho tôi xem, anh ở thành phố C làm gì?”
Tiếng Diệp Tử Kiệt bên kia điện thoại có chút hổn hển: “Anh có biết Tiểu Lan xảy ra chuyện? Anh rốt cuộc là người chồng thế nào? Kết hôn hơn một năm anh có thực tình quan tâm tới con bé không?”
Lương Phi Phàm liếm liếm cánh môi, đưa điếu thuốc trong tay ngậm vào khóe miệng, anh rất bình tĩnh, ngữ khí cũng thâm trầm nghe không ra điều khác lạ gì: “Cô ấy xảy ra chuyện gì?”
“...”
Diệp Tử Kiệt đại khái tức giận không nhẹ, nghe qua điện thoại Lương Phi Phàm cũng nhận ra ông ta rất nôn nóng. Ông ta đã có tuổi, tim không thật tốt, gặp những chuyện này khiến cơ thể già đi không ít. Lại nghe bên cạnh có người hỏi thăm ông ta có muốn uống thuốc hay không, Diệp Tử Kiệt quát lên một tiếng -- Không muốn! Cút!
Lương Phi Phàm lạnh lùng nhếch mép.
Diệp Tử Kiệt gặp chuyện này đương nhiên sẽ tức giận không nhẹ. Diệp Lan suýt chút nữa đã bị tạm giam ở thành phố C, Diệp Tử Kiệt chỉ có một con gái bảo bối còn có thể không tức giận sao? Tại thành phố A nửa năm này, từ sau khi Diệp Lan đụng phải món kia không biết Diệp Tử Kiệt đã tự bỏ ra bao nhiêu tiền để mua quan chức, như vậy Diệp Lan cho tới bây giờ mới còn có thể diễu võ giương oai như thế.
Thế nhưng thành phố C không phải là thành phố A, cô ta còn dám qua đây, còn dám trắng trợn động thủ đánh người, Lương Phi Phàm đương nhiên không buông tha cho cô ta.
Trừng trị cô ta cũng chỉ là chuyện sớm muộn, hiện lại là hơi sớm một chút, đương nhiên đây cũng chỉ là bắt đầu mọi thứ.

“Chuyện Tiểu Lan chỉ người của Diệp gia chúng ta biết. Anh nói cho tôi, vì sao con bé lại đi tới thành phố C, nói là đi tìm người nhưng kết quả lại nói phát hiện ra cô gái Bạch Lộ kia, cuối cùng còn suýt chút nữa bị người bắt lại. Phi Phàm, chuyện lần này anh không cho tôi một lời giải thích hài lòng thì tôi tuyệt đối sẽ không để yên, ngược lại tôi thật sự muốn trông xem đến cùng là ai to gan, thậm chí ngay cả con gái của tôi cũng dám động tới.”
Diệp Tử Kiệt nổi trận lôi đình, nhưng những chuyện này đều trong dự liệu của Lương Phi Phàm. Anh vốn còn có chút lo lắng, nghe được Diệp Tử Kiệt quát mắng hoàn toàn không giữ hình tượng thì sự lo lắng trong anh đã giảm hơn phân nửa.Anh muốn chính là khiến Diệp Tử Kiện đại loạn trong lòng.
“Cô ấy tới thành phố C nhưng không tới tìm con, con cũng không rõ cô ấy rốt cuộc là đi gặp ai. Còn chuyện cô ấy gặp phải ở thành phố C thì hãy hỏi cô ấy một chút, ra khỏi thành phố A còn làm loạn như thế thì trách được ai?”
Lương Phi Phàm rất ít khi gọi Diệp Tử Kiệt một tiếng ‘ba’, trong lòng của anh, cuộc hôn nhân của anh cùng Diệp Lan là cuộc hôn nhân dị dạng nhất trên thế giới này, mà Diệp Tử Kiệt trong lòng anh tất nhiên cũng không thể trở thành một ‘Nhạc phụ’.
Anh trả lời lưu loát mấy câu, Diệp Tử Kiệt lại càng thê tức giận: “Lương Phi Phàm, có phải bây giờ cánh anh đã cứng cáp rồi, anh…”
“Cánh con vẫn luôn cứng như vậy! Chuyện này đừng nên trách con, bản thân cô ấy chính là vấn đề, hẳn nên bảo cô ấy luôn ở bên cạnh ba. Không phải ba vẫn cho rằng trên thế giới này chỉ một mình ba là chân tâm thật ý với cô ấy sao? Như vậy thì trông coi cô ấy thật tốt, đừng để cô ấy lại ra ngoài, trong khoảng thời gian này bên cảnh sát rất căng, thành phố C mới vừa đổi lãnh đạo, phía trên đặc biệt gắt gao, đến lúc đó nếu quả thật bị sờ tới thì không có ai cứu được cô ấy.”
Ánh mắt Lương Phi Phàm nặng nề, nói xong không cho Diệp Tử Kiệt cơ hội diễu võ giương oai, trực tiếp nói: “Chiều con còn có cuộc hộp quan trọng, cúp máy trước.”
“...”
Cúp điện, anh trực tiếp nhét điện thoại vào chỗ ngồi bên cạnh tài xế.
Bây giờ anh không cần kiêng kị gì Diệp Tử Kiệt nữa, biết trong tay ông ta còn nắm giữ bằng chứng về Lương Kiếm Nam, nhưng chuyện của Diệp Lan cũng lại là sự uy hiếp đối với ông ta.
Hiện tại Diệp gia cùng Lương gia, với người bên ngoài nhìn vào, là thông gia, trên phương diện làm ăn cũng là song kiếm hợp bích, thiên hạ vô song.
Thế nhưng chỉ có bọn họ là người trong cuộc là rõ ràng nhất, cũng chỉ là ngươi cầm đao đâm đối phương một nhát thì ta cũng cầm đao đâm ngươi một nhát.
Điếu thuốc đã cháy đến cuối cùng, Lương Phi Phàm ném mẩu thuốc ra cửa sổ xe, anh đưa tay nhéo nhéo mũi, trong đầu nghĩ đến những bước đi suốt một năm qua của mình.

Kiên trì một chút nữa, kiên trì một chút nữa là anh có thể đem Diệp gia nhổ tận gốc.
***Khi Tần Trân Hi nghe điện thoại của Bạch Lộ liền giật mình, con gái từ nước ngoài trở về chưa được hai ngày vậy mà đột nhiên phải nhập viện. Bà vội vàng chạy tới bệnh viện thấy Bạch Lộ đang được truyền dịch, sắc mặt cũng không được tốt lắm lại càng lo lắng.
“Bạch Lộ!”
“Mẹ!”
Bạch Lộ vội vàng trấn an: “Con không sao, khiến mẹ lo lắng rồi?”
“Được rồi, sao đột nhiên lại phải vào viện? Có vấn đề gì?” Tần Trân Hi trước kia làm việc ở bệnh viện, bà vào phòng bệnh liền đi xem bệnh án, nhìn một chút liền hiểu: “Dạ dày không tốt sao? Bạch Lộ, mẹ nhớ trước kia dạ dạy con vẫn luôn rất tốt, vì sao lại có vấn đề?”
Bạch Lộ không muốn mẹ mình lo lắng quá mức liền tránh nặng tìm nhẹ nói: “Khi ở nước Anh chương trình học tương đối nặng cho nên thường xuyên quên ăn cơm, dần dà bị đau dạ dày, nhưng không nghiêm trọng lắm ạ. Lần này cuộc họp gấp quá, con vừa mới nhận việc mà, muốn biểu hiện tốt một chút nên cố gắng quá sức, cho nên… bị như vậy. Hì hì.”
Cô hoạt bát thè lưỡi tinh nghịch với Tần Trân Hi: “Có điều con không sao, con cũng cam đoan về sau sẽ tuyệt đối cẩn thận, tuyệt đối không lại để cho mình phải vào viện. Mẹ, mẹ đừng lo lắng.”
“Nói linh tinh, còn có lần sau sao?”
“Phì phì, tuyệt đối không có lần sau.”
Tần Trân Hi ngồi xuống giường bệnh, nhìn thoáng qua bình dịch còn chưa truyền được nhiều, hỏi: “Hôm nay ở lại bệnh viện à?”
“Về nhà!” Bạch Lộ nói: “Con truyền xong bình nước này liền về nhà.”
Tần Trân Hi gật đầu, vừa mới nhìn qua bình dịch truyền cho con gái, quả thật cũng không phải vấn đề quá nghiêm trọng. Mà loại bệnh dạ dày này vẫn phải dựa vào ăn uống, bà hiện tại chỉ nghĩ đến về nhà làm cơm ngon cho con gái mình ăn.
Khoảng nửa giờ sau Bạch Lộ truyền nước xong, Tần Trân Hi đi làm thủ tục cho cô, hai mẹ con lúc này mới chuẩn bị xuất viện.
Bạch Lộ mới vừa về thành phố C còn chưa có xe, cô được Lương Phi Phàm đưa vào bệnh viện, lúc ra viện liền định bắt xe ở cửa bệnh viện, có điều lúc này là giờ tan tầm, các xe taxi đều đã tạm dừng đón khách.
Tần Trân Hi lấy điện thoại ra, nói: “Chỗ này mẹ có thể gọi xe, con chờ một chút.”
Bạch Lộ gật đầu, nhìn Tần Trân Hi đang tìm số điện thoại, khi vừa đọc dãy số lên thì bỗng nhiên có một chiếc xe lái về phía bọn họ. Một chiếc xe thương vụ màu đen lao vút đến, tài xế dừng xe ở bên cạnh hai người, đẩy cửa xe, xuống xe.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.