*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit:Ying
Beta: Gà
"Không cần."
Bạch lộ lắc đầu không ngừng bước, trực tiếp đi ra cổng lớn.
Quản gia đuổi theo ở phía sau. Bạch Lộ ngừng bước đứng trước cửa, biết được có người đi theo liền phiền chán nhíu mày, tiếng nói lộ ra vài phần lạnh lùng: "Lương Phi Phàm không lẽ chưa nói với ông sao? Tôi không cần tài xế!"
Bạch Lộ cầm điện thoại, đi ra khỏi nơi xa lạ này, trước cửa chính là đường cái. Bây giờ trời đã khuya căn bản trên đường không hề thấy một bóng người. Chỉ có một mình cô đang lang thang, rũ mắt nhìn mũi chân chính mình, bước từng bước, cảm giác con đường này đi không đến được điểm cuối cùng.
Thật ra, đi đâu bản thân Bạch Lộ cũng không rõ. Cô không định sẽ tiếp tục học nữa, Bạch Lộ cảm thấy địa điểm đó là nơi Lương Phi Phàm quen thuộc, cô tiếp tục ở lại nơi đó cũng giống như luôn luôn trong tầm mắt của anh. Rốt cuộc phải đi đến nơi nào mới có thể cùng anh đoạn tuyệt quan hệ?
Bạch Lộ vuốt ve điện thoại, chợt nhớ tới mẹ mình đang ở thành phố A.
Trên thế giới này, cô chỉ còn lại một mình bà là người thân, Bạch Lộ càng cảm thấy thêm cô đơn cùng bất lực. Nếu cô đi cũng phải dẫn theo mẹ, chỉ là đi đến nơi nào?
Nơi nào có thể thoát khỏi sự kiểm soát của anh? Cô biết, chính mình không cần làm gì, tự anh cũng sẽ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-ba-dao-gianh-vo-yeu/741482/chuong-213.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.