Nhưng là... anh tới thật, không có bất cứ sự báo trước nào, cứ như từ trên trời rơi xuống, sau đó sẽ đem mình từ trong ra ngoài triền miên... Trong lòng cô lại có dư vị khác. Coi như là, vẫn chưa hoàn toàn buông được chuyện trước kia đi? Cô cảm thấy mình có thể còn không có đủ dũng khí đối mặt với anh. Bỗng trong phòng bếp kêu "choang" một tiếng, hình như có vật gì rơi xuống đất phát ra mấy tiếng chói tai cắt đứt mạch suy nghĩ của cô. Trong lòng cô loạn lên, theo bản năng liền đẩy cửa phòng ngủ xông ra ngoài. Lương Phi Phàm đang cau mày, khom người nhặt những mảnh vỡ thủy tinh trên mặt đất, ánh mắt đảo qua liền thấy cô đứng trong phòng khách. Trên người cô mặc chiếc áo ở nhà màu hồng nhạt nhìn rất mềm mại xinh đẹp, trên mặt ngược lại còn mấy phần lo âu chưa kịp che giấu. Là... lo lắng cho mình? Nháy mắt tâm tình trong lòng Lương Phi Phàm vui vẻ không ít, anh tiếp tục trầm ổn nhặt những mảnh vỡ thủy tinh lên ném vào thùng rác, đưa chân gạt thùng rác sang một bên. "Dậy rồi? Tới đây." Anh hướng về phía Bạch Lộ vẫy vẫy tay, bởi vì nơi này không có quần áo cho anh thay cho nên anh vẫn mặc chiếc áo sơ mi màu tro xám hôm qua, phía dưới vẫn là chiếc quần âu màu đen, áo khoác đã cởi ra để trên ghế sô pha trong phòng khách, áo sơ mi có mấy nếp nhăn không được phẳng phiu như ngày thường, hơn nữa nút áo trên cổ dường như đã bị mất đi một chiếc. Nháy mắt Bạch Lộ nhớ lại hình ảnh mãnh liệt như lửa tối qua, nút áo trên áo sơ mi của anh không phải do cô giựt đứt chứ? Sắc mặt cô bỗng ửng đỏ, dĩ nhiên cô không đi tới. Lương Phi Phàm khẽ thở ra, cô không tới vậy thì anh đi tới là được. Bước ra chân dài liền đi về phía người phụ nữ vẫn đang đứng trong phòng khách này. Bạch Lộ thấy anh đi thẳng tới chỗ mình bỗng thấy run trong lòng, cũng không biết thế nào lại muốn chạy trốn. Khi trong đầu cô có ý niệm này, thân thể lại phản ứng nhanh hơn cả suy nghĩ, vừa quay người liền muốn chạy vào phòng ngủ. Lương Phi Phàm nhíu mi, nhanh thay nhào tới ôm cô gái đang muốn chạy trốn vào lòng ngực mình, động tác rất nhanh, vừa vặn cô đi tới cửa liền bị anh ôm lấy đẩy sát vào tường. Ngực rắn chắc của anh áp vào sống lưng cô, Bạch Lộ đối mặt với tường, bị anh đè từ phía sau không thể động đậy liền có chút tức giận, cắn răng gầm lên một tiếng: "Anh đè em, đi ra..." "Em là đồ không có lương tâm, ăn no liền đuổi chồng đi ra?" Lương Phi Phàm đưa tay từ gáy vòng qua giữ lấy cằm cô, nhẹ nhàng kéo lại, sau đó cúi người xuống từ một bên hôn lên đôi môi của cô. Tư thế như vậy hôn môi sẽ rất kỳ quái nhưng cũng lại có thêm mấy phần kích thích. Lương Phi Phàm vốn là một tay cao thủ tình trường, đầu lưỡi linh hoạt va chạm vào môi cô, một cái hôn triền miền phá lệ nhưng lại bá đạo tách răng cô ra, không cho cô kháng cự mà chiếm lấy, tới khi cô thở gấp liên tục anh mới buông lỏng cô ra. Nhưng cũng không buông hẳn ra, nhìn đôi môi bị anh hôn sưng đỏ, giọng anh nhỏ nhẹ, nói: "Tối qua không phải là đuổi anh mà để cho anh dùng sức một chút muốn em..." "Im miệng, không cho nói!" Bạch Lộ mở miệng phản bác, đôi môi lại bị anh dùng môi vuốt ve, ánh mắt Lương Phi Phàm thâm thúy nhìn đắm đuối. Bạch Lộ vội vàng quay ra sau, đỏ mặt, có chút tức giận nhìn anh: "Có thể buông em ra không? Em rất mệt!" "Vậy em còn trốn không?" "Ai muốn trốn? Đây là nhà em, người phải đi là anh!" Lương Phi Phàm đưa tay nắm lấy bả vai mảnh khảnh của cô, xoay người cô lại, lại lần nữa chống tay giam cô vào vách tường. Anh cười, giọng có chút kiên nhẫn: "Đây là nhà em, anh là chồng em, cho nên đây có phải là nhà chung của chúng ta?" "Anh còn nhớ anh có vợ sao? Anh còn biết anh có nhà ở nước Anh sao? Sao em lại nhìn không ra?" Trong lòng Bạch Lộ có cơn tức giẩn, cứng cổ phản bác lời của anh. Nghe vậy, Lương Phi Phàm dường như không nổi giận chút nào, nụ cười của anh lại thêm sâu mấy phần. Tay anh nhẹ nhàng di chuyển, cô vừa từ trên giường xuống, dáng vẻ càng lộ ra sự gợi cảm khiến anh yêu thích không buông tay. "Tại sao lại nói như vậy?" Mặc dù không biết rốt cuộc cô đang tức giận điều gì nhưng trong lòng anh cũng đại khái đoán được. Lương Phi Phàm cố ý bày ra dáng vẻ vô tội, hết sức thành khẩn hỏi: "Sao anh lại không biết mình có vợ? Bảo bối, lúc em gả cho anh anh đã nói, đời này Lương Phi Phàm anh vĩnh viễn chỉ có em là vợ. Lời này anh vẫn luôn nhớ." Lòng Bạch Lộ khẽ run lên, anh ôm mình, nói như vậy, không thể nào thờ ơ. Nhưng lại vừa nghĩ tới những tin tức của anh và Diệp Lan, nghĩ tới 5 tháng qua anh không hề bước một bước tới thăm mình, trong lòng cô lại dâng lên một cơn tủi thân, biết rõ có chút kiểu cách nhưng vẫn không nhịn được. Đưa tay đẩy ngực anh ra, giọng có chút nghẹn ngào: "Phải không? Anh ở thành phố A không phải phong lưu sung sướng rất vui vẻ sao? Không phải anh thường xuyên sánh đôi cùng Diệp Lan sao? Anh còn nhớ người vợ này sao? Anh còn không bằng... ưm..." Một lần nữa cô bị anh chặn lại. Từ đầu đến cuối Lương Phi Phàm nở nụ cười dịu dàng dùng nụ hôn mềm mại nhất chặn những lời bất mãn kia của cô. Hơi thở một lần nữa bị nuốt lấy, tất cả giãy giụa trước mặt anh đều là phí công. [Đọc nhanh hơn tại Vietwriter.com] Cuối cùng buông cô ra, Lương Phi Phàm tì trán lên tràn cô, thở dốc, một lát mới lên tiếng: "Đây là ghen sao?"
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]