Đúng vậy, ở thành phố A không có ai biết, thực ra quan hệ giữa Lương Phi Phàm và Buck vẫn luôn tốt đẹp, càng không ai biết rằng, cách đây không lâu, Bạch Lộ cũng quen Buck, thậm chí còn làm học trò của anh. Mà cuộc thi thiết kế lần này, trùng hợp làm sao, Bạch Lộ tham gia, còn Buck là ban giám khảo. Phiếu bầu quan trọng nhất giúp Bạch Lộ có cơ hội trổ hết tài năng, lại chính là của Buck. Dù Lương Phi Phàm biết rõ, Buck không phải người lấy việc công làm việc tư, anh ta bỏ phiếu ủng hộ nhất định là bởi tác phẩm của Bạch Lộ đã đạt yêu cầu của mình. Thế nhưng nếu quan hệ của ba người họ lộ ra, chỉ cần người nào cố tình thêm mắm dặm muối vò, vậy thì chắc chắn mọi người sẽ cho rằng, ngôi quán quân của Bạch Lộ không phải có được nhờ thực lực. ... Lương Phi Phàm nhíu mày, giơ tờ giấy trong tay lên, giọng nói hơi nghiêm nghị: "Ai đưa cho cô cái này? Tôi cần một cái tên". "Em sẽ không nói cho anh". "Diệp Lân!". "Phi Phàm, anh có thể không niệm tình xưa, ngay cả việc gặp em cũng làm anh cảm thấy lãng phí thời gin, nhưng em không phải người lạnh lùng bạc bẽo như vậy". Diệp Lân mím môi, sau đó hơi nhếch lên, nở nụ cười không biết có phải đang tự giễu hay không: "Anh xem, em có cơ hội khiến Bạch Lộ cả đời không ngóc đầu lên được trong giới thiết kế, nhưng em không nỡ". "Nếu en đoán không nhầm, ngày mai sẽ công bố kết quả cuộc thi thiết kế, thí sinh tham gia lần này có đến hơn 3000 người, lần này có thể coi như Bạch Lộ một phát thành danh, hơn nữa còn móc nối được với chính phủ, tương lai sau này của cô ta quá sáng lạn, đúng không?". "Cô muốn gì?". Dù nói dễ nghe đến mấy, thì cũng vẫn là uy hiếp trá hình, Lương Phi Phàm sao có thể không hiểu. Đôi mắt sắc bén của anh híp lại, bước lên một bước, dùng khí thế lấn át Diệp Lân: "Đừng thừa nước đục thả câu, nói điều kiện của cô đi". Diệp Lân say mê nhìn người đàn ông cao lớn trước mắt, khuôn mặt anh mới hoàn mỹ làm sao, nhất là đôi mắt kia... Cô không nhớ bản thân bắt đầu thích anh từ khi nào, có lẽ lẽ hồi thiếu nữ, cũng có thể là thuở ngây thơ chưa biết tình yêu là gì, thế nhưng chỉ trong nháy mắt, đã nhiều năm như vậy trôi qua. Anh là của cô, không phải sao? Anh vốn là của cô, dù anh có yêu cô hay không, nhưng cô nhất định phải trở thành người phụ nữ ở gần trái tim anh nhất. Cô ta bước lên hai bước, nũng nịu ngả vào người Lương Phi Phàm, đột nhiên vươn tay đặt lên ấn đường của anh, trong đối mắt có thể khiến vô số phụ nữ say đắm, lúc này tràn ngập hình ảnh của mình, cảm giác vi diệu này khiến cô ta ảo tưởng rằng, mình được in sâu trong lòng anh. "Em muốn gì, anh còn không biết sao?". Giọng nói cô ta yểu điệu, áp cả người vào trong lòng Lương Phi Phàm, vòng tay ôm chặt hông của anh, ngữ khí mang theo chút mê hoặc: "...Em chỉ muốn tốt cho anh, Phi Phàm, đừng đấu tranh nữa, em biết hiện giờ anh phải đối mặt với bao nhiêu vấn đề, nhưng anh chỉ cần nắm lấy tay em, vậy thì anh có thể giải quyết được tất cả. Em và anh mới là hợp nhất, em không trách anh, vì từng buông tay em, chỉ cần bây giờ anh nắm lấy, tất cả đều không thành vấn đề, chúng ta cứ như vậy được không?". Lương Phi Phàm vươn tay bóp hai vai cô ta, hơi dùng sức đẩy người phụ nữ trong lòng ra, bình tĩnh gằn từng chữ không chút tình cảm: "Cô thấy làm thế này có ý nghĩa sao? Diệp Lân, tôi không yêu cô". "Yêu?". Diệp Lân như thể vừa nghe chuyện cười, nhìn Lương Phi Phàm một cách kì dị: "Anh đã bao giờ nói yêu em? Chẳng phải từ trước đến nay anh không yêu em sao? Nhưng anh không yêu em cũng được, vì dù sao thì anh cũng không yêu ai cr". "Diệp Lân...". "Nhưng vì sao anh lại yêu người khác? Bạch Lộ đó có gì hay? Cô ta đáng để anh làm vậy sao? Vì cô ta, anh đúng là bị quỷ ám rồi! Phi Phàm, anh không nên thành ra thế này anh có biết không? Trên người anh...phải luôn tỏa ra hào quang, vậy mới là anh hoàn chỉnh. Lương Phi Phàm, phải đứng ở vị trí cao nhất. Anh thực sự muốn thấy nhà họ Lương mất hết tất cả vì người phụ nữ đó sao? Anh biết không phải em đang chất vấn năng lực của anh, nhưng anh bây giờ...còn lựa chọn nào khác sao?". "Đủ rồi!". Lương Phi Phàm quát lên, đẩy người phụ nữ trong ngực ra, toàn thân tràn ngập vẻ ác độc: "Diệp Lân, đừng nói nữa!". "Tin tức này, tôi không hy vọng có người khác biết". Anh vo viên tờ giấy trong tay, ném cho Diệp Lân, lạnh lùng nói: "Nếu hôm nay cô đã tới tìm tôi, nói chuyện này với tôi, thì chắc hẳn cô cũng biết, tôi sẽ dùng mọi thủ đoạn để bóp nghẹt tin tức này từ trong trứng nước, vì vậy tôi nghĩ cô không cần âm mưu gì nữa. Đây coi như là tôi nợ cô, sau này tôi sẽ hoàn trả". Dứt lời, anh liền xoay người bỏ đi. Diệp Lân nhìn theo bóng lưng cứng cỏi của anh, dâng lên nỗi xúc động muốn lao tới. Chân cô nhúc nhích, nhưng vẫn bị chút tôn nghiêm còn sót lại kìm chế, thấy bóng dáng anh ngày càng xa, cuối cùng cô vẫn lên tiếng: "...Phi Phàm, anh tưởng anh chỉ nợ em một chuyện này thôi ư?". Quả nhiên người đàn ông phía trước hơi khựng lại. Diệp Lân thê lương nhếch đôi môi đỏ mọng, nói chắc như đinh đóng cột: "Phi Phàm, rồi anh sẽ quay lại tìm em thôi, chỉ có em mới yêu anh nhất, em là người phụ nữ thích hợp nhất với anh, em sẽ chờ anh, mãi chờ anh quay lại". ... Nhìn Lương Phi Phàm không thèm ngoảnh lại mà bước lên xe, chiếc xe Bentley đánh một vòng cung xinh đẹp trước mắt cô, sau đó lái thẳng ra khỏi bãi đỗ. Lúc này Diệp Lân mới mở tờ giấy trong tay mình ra, bên trên không chỉ có chữ viết, mà còn có ảnh chụp, thực ra cũng chính là tin tức đã chuẩn bị đăng tải. Ánh mắt cô ta lạnh lẽo nhìn chăm chú, lát sau mới tự tay xé vụn mảnh tin tức đó. Không phải cô ta thực sự tốt bụng như vậy, tha cho Bạch Lộ một con đường sống, chẳng qua là cho bản thân thêm một cơ hội. Một người phụ nữ độc ác, làm sao có thể khiến người đàn ông lạnh lùng hồi tâm chuyển ý chứ? Cô ta đã không còn đường lui, vai ác - để bố cô ta, Diệp Tử Kiệt đóng là được rồi, cô ta chỉ cần ngồi đây chờ anh quay đầu, vậy là đủ. Huống hồ, Bạch Lộ được giải nhất thì sẽ được sang nước ngoài, đi những hơn một năm, rất tốt... ... Bạch Lộ vừa uống một cốc nước, liền nghe thấy trong sân có tiếng động cơ ô tô, cô biết chắc chắn là Lương Phi Phàm đã về, vội đặt cốc xuống chạy ra ngoài. Vừa từ trong bếp đi ra đã thấy bóng hình quen thuộc đang thay giày ở chỗ huyền quan, cô đi tới đón: "Sao anh đã về rồi?". Lương Phi Phàm tiện tay kéo cô ôm vào lòng, khí thế trên người đã thu lại: "Ừ, ăn cơm chưa?". "Chờ anh về nữa thôi". Bạch Lộ chỉ vào bếp, nói: "Dì đang nấu cơm rồi". Cô vẫn cứ nhớ mãi về chuyện cuộc thi thiết kế, vòng tay ôm hông anh hỏi: "Phi Phàm, trước khi đi anh vẫn chưa nói cho em biết chuyện cuộc thi thiết kế". Lương Phi Phàm thản nhiên véo má cô, cúi xuống hôn nhẹ lên môi cô, sau đó mới nghiêm trọng đáp: "Em có tự tin với bản thân không?". "...Em bảo không thì chắc anh lại mắng em tơi bời quá". Bạch Lộ le lưỡi với anh, mỉm cười: "Chắc chắn em sẽ trả lời là tự tin!". Lương Phi Phàm dắt tay cô, hai người đi vào phòng khách, anh ôm cô ngồi xuống ghế sopha, anh cũng đã định nói với cô chuyện này, bây giờ càng không muốn giấu diếm, về phần Diệp Lân, anh biết nếu cô ta đã nói với mình, thì chắc chắn sẽ không giở trò gì. "Mấy hôm trước Buck gọi điện cho anh, kết quả cuộc thi thiết kế bọn họ đã có rồi". Anh ghé sát vào tai cô, cắn nhẹ vành tai nhạy cảm của cô: "...Bà Lương của anh, đúng là đã trổ hết tài nghệ đấy". Mặc dù trước đây đã mơ hồ có cảm giác mình sẽ đạt được thành tích cao, nhưng khi thực sự nghe anh nói ra, lại là một cảm giác hoàn toàn khác. Cô vươn tay ôm cổ Lương Phi Phàm, vì hưng phấn nên hơi lạc giọng: "...Thật, thật sao? Thật vậy sao?...Em trổ hết tài nghệ ư...trổ hết tài nghệ...Có phải là em đứng thứ nhất không? Em làm tốt nhất? Thật sao? Phi Phàm...Không thể tin được, thật không thể tin được!". "Thật". Lương Phi Phàm nhíu mày: "Đừng xúc động quá, cẩn thận đứa bé". "Em vui quá!". Cô ôm chầm lấy anh, chỉ muốn nhảy cẫng lên, ríu rít trong lòng anh: "Em vui lắm ấy, em thật không ngờ...Phi Phàm, cảm ơn anh...Nếu không nhờ có anh luôn khích lệ em, em sẽ không có ngày hôm nay, cảm ơn anh". Nói xong, mắt đã hơi cay cay. Đúng vậy, nếu như không có Lương Phi Phàm, thì làm sao có Bạch Lộ ngày hôm nay? Anh vẫn luôn giúp đỡ cô, đi cùng cô về phía trước, luôn chỉ rõ phương hướng cho cô. Khoảnh khắc này, Bạch Lộ thực sự cảm thấy, đời này mình sẽ không gặp được người đàn ông nào tốt hơn Lương Phi Phàm, và cuộc đời này cô có được anh, là một chuyện hạnh phúc chừng nào... Lương Phi Phàm nhìn cô hết cười lại khóc, không kìm được thở dài một hơi: "Làm sao mà không dám tin chứ? Bà Lương của anh là giỏi giang nhất, lẽ nào mắt nhìn của anh kém vậy sao?". "...?". Người này đúng là, không biết đang khen cô hay khen chính mình nữa. "Ngày mai sẽ công bố kết quả cuộc thi". Lương Phi Phàm trầm ngâm một chút, cuối cùng vẫn nói nốt nửa câu sau: "Bạch Lộ, thực ra anh nói cho em biết kết quả trước, còn có nguyên nhân khác". Bạch Lộ hít một hơi: "Nguyên nhân gì?". Lương Phi Phàm vươn tay áp lên má cô, chậm rãi thở ra một hơi, nói: "Người đạt giải cuộc thi, sẽ được sắp xếp ra nước ngoài đào tạo chuyên sâu, thời gian là một năm rưỡi". Không ngoài dự liệu, cô gái trong lòng bỗng cứng đơ người. Niềm vui đang hiện trên khuôn mặt cô dường như đông cứng lại, sau đó dần dần biến mất. Xem thêm...
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]