Chương trước
Chương sau
Trái tim của cô dường như muốn nhảy ra khỏi cổ họng, không thể đáp lại được gì, chỉ có thể né tránh, cuối cùng, cô dứt khoát nhắm mắt lại.
Ánh mắt thâm thúy của Lương Phi Phàm rơi vào phần bụng bằng phẳng của cô, anh nhẹ nhàng ấn tay một cái: “Chỗ này… có con của chúng ta.”
“…”
Con?
Lời này giống như nhắc nhở cô, đúng vậy, cô đang mang thai, cô không thể cùng anh làm chuyện này…
Cô vừa phản ứng kịp thì lập tức định đẩy anh ra, nhưng người đàn ông trước mặt lại không hề nhúc nhích, anh nhíu mày: “Ngoan, đừng động đậy…”
“Lương Phi Phàm, đừng… anh đừng như vậy… Bác sĩ nói mới 3 tháng… rất nguy hiểm.”
“Anh hỏi bác sĩ rồi, em quên rồi sao?” Nhìn đôi mắt kinh hãi của cô, anh thương tiếc hôn lên trán cô một cái: “Đừng sợ, anh sẽ không làm tổn thương em, cũng không làm tổn thương con chúng ta. Bạch Lộ, ngoan, cho anh đi…”
Anh vừa gọi cô là gì?
Bạch Lộ?
Đúng vậy, cô nghe rất rõ ràng, anh gọi tên của cô, trước giờ anh đều gọi theo họ cô, nhưng vừa nãy anh lại gọi cả tên của cô.
Cô không cách nào hình dung được cảm giác này, anh dùng giọng nói khàn khàn để gọi tên cô, hô lên hai tiếng rất bình thường, nhưng truyền vào trong tai của cô lại giống như tiếng sấm, quanh đi quẩn lại…
Cô mơ màng muốn ngủ thiếp đi, nhưng tiếng chuông điện thoại của Lương Phi Phàm đã khiến cô tỉnh lại. Người đàn ông bên cạnh cô đã ngồi trên giường, một tay cầm điện thoại, một tay mặc quần áo, nhưng vừa mặc áo sơ mi vào anh mới nhận ra tất cả cúc áo đều đã bị anh kéo đứt, anh đành tùy tiện khoác áo lên người, đi ra xa nghe điện thoại…
Bạch Lộ biết anh không phát hiện ra cô đã tỉnh nên mới đi ra xa nghe điện thoại, hơn nữa còn cố gắng hạ thấp giọng, nhưng cô vẫn nghe được một vài câu, hẳn là điện thoại của Quan Triều, không biết bọn họ nói gì, nhưng cô thấy Lương Phi Phàm khẽ gật đầu, trầm giọng phân phó.
“Tin tức này tạm thời không thể rò rỉ, trước khi giải đấu thiết kế bắt đầu thì không thể xảy ra sự cố gì được, anh mau đi điều tra rõ ràng mọi chuyện trước đã… chuyện bên nhà họ Diệp để tính sau…”
“Trong tay còn vài vụ hợp tác, lúc trước khi kí hợp đồng bọn họ không nói, nhưng hẳn là nghĩ có thể thông gia nên mới hợp tác với Lương thị, nếu nửa đường dừng lại thì Diệp thị bọn họ sẽ tổn thất bao nhiêu? Anh tính chưa?”
“Chuyện hợp tác chưa cần để ý vội… Anh điều tra rõ ràng trước đi. Quan Triều, mang cho tôi bộ quần áo mới tới căn hộ của Bạch Lộ, ừm, cả áo sơ mi và âu phục.”
Bạch Lộ nghe được mấy câu sau cùng kia, khuôn mặt cô đỏ bừng lên, đúng lúc Lương Phi Phàm cúp điện, xoay người lại thấy hai tay cô nắm chặt chăn, che khuất nửa khuôn mặt, chỉ lộ ra một đôi mắt thật to.
Bốn mắt nhìn nhau, lúc này chăn đã kéo xuống cằm, cô tức giận trừng mắt nhìn anh: “Anh muốn quần áo thì để em tìm cho anh là được, vì sao phải để Quan Triều đưa tới?”
Đây chẳng phải nói rõ cho anh biết bọn họ vừa làm chuyện gì sao?
Về sau cô phải đối diện với Quan Triều như thế nào đây?
Lương Phi Phàm nghe vậy, thấp giọng cười rộ lên, lộ ra vẻ mặt không đứng đắn.
Anh tới gần mép giường, ngồi xuống, đặt tay trên vai cô, ngón tay mát lạnh chậm rãi lướt qua: “Em lo lắng Quan Triều biết được chuyện gì sao? Em thật sự cho rằng Quan Triều không biết gì thật sao?”
Nếu anh ta đã là trợ lý đắc lực nhất của Lương Phi Phàm đương nhiên anh ta sẽ biết tất cả mọi chuyện của Lương Phi Phàm, bao gồm cả công việc và đời sống riêng tư.
“Thế còn em thì sao?”
Lương Phi Phàm đưa tay nâng mặt cô lên, nhìn đôi mắt to tròn bất an của cô, anh không biết nên hình dung tâm trạng của mình thế nào, cảm thấy có chút hơi thất bại.
Nhưng vừa nghĩ tới chuyện của cô, anh lại không cảm thấy tâm trạng nặng nề như vậy nữa.
Bị người thân nhất phản bội, sao có thể coi như không có việc gì? Vết thương trong quá khứ kia đều được cô chôn sâu dưới đáy lòng rồi, huống chi, hiện giờ người cô phải đối mặt vẫn là chính mình.
Ngón tay của anh vuốt ve khuôn mặt cô, đây lần đầu tiên anh nhẫn nại nói chuyện cùng một phụ nữ như vậy.
“Lần trước anh đã nói với em rồi, em có thể cảm nhận trái tim anh nhiều hơn một chút được không? Thật sự em không cảm giác được gì sao?”
“Bạch Lộ… anh thật ra là một người rất đơn giản. Anh nói rồi, cuộc đời của anh không phải bị trưởng bối của anh sắp xếp, mà chính anh đã tự sắp xếp kế hoạch của cuộc đời mình, từng bước phát triển, nhưng đột nhiên em lại xuất hiện, em là biến số của cuộc đời anh, em hiểu không? Hiện giờ anh rất vui lòng đón nhận biến số này, không chỉ bởi vì đứa bé trong bụng em, mà bởi vì mẹ của nó chính là em, Bạch Lộ.”
Lương Phi Phàm, trước giờ đều là người khác giải thích với anh, mà anh cũng là người đàn ông không thích nói bất cứ điều dư thừa gì, hiện giờ anh lại dịu dàng dặn dò như vậy…
“Em cũng chưa tắm sao?” Lương Phi Phàm nắm lấy bàn tay nhỏ ở trong chăn, dùng lực kéo cả người cô lên, ôm cô vào lòng, thoải mái hít mùi hương thơm mát trên người cô, giọng nói vừa trầm thấp vừa êm tai: “Vừa nãy anh sợ em mệt nên không bảo em đi tắm, hiện giờ nghỉ ngơi đủ rồi, anh dẫn em đi tắm…”
“Không, đừng…” Bạch Lộ muốn đẩy anh ra, giọng nói càng lúc càng nhỏ: “Để em tự tắm…”
Lương Phi Phàm biết cô đang xấu hổ.
“Yên tâm, anh chỉ giúp em tắm rửa thôi, sẽ không làm loạn đâu!”
Không ngờ anh đã chuẩn bị nước, có lẽ anh đã tỉnh dậy từ sớm. Anh đem cô đặt vào bồn tắm, sau đó duỗi tay kéo ống quần, chậm rãi ngồi xổm xuống.
“Lúc em ngủ anh đã chuẩn bị nước rồi, nhưng mà bồn tắm này không tốt lắm, em nằm như thế sẽ không thoải mái, để lần sau anh đổi cho em một cái bồn khác.” Lương Phi Phàm vừa nói vừa cầm khăn mặt lau người cho cô.
“Lương Phi Phàm, anh thật đáng ghét! Anh mau ra ngoài đi, để em tự tắm…”
Cô vừa nói, vừa vỗ nước trong bồn tắm, cả người cũng chìm trong nước, Lương Phi Phàm sợ cô sẽ bị sặc, vội vàng tiến lên nắm vai cô.
“Làm loạn cái gì? Cả người em còn chỗ nào anh chưa nhìn thấy đâu? Trốn tránh cái gì nữa? Cẩn thận một chút…”
“Anh… vậy anh ra ngoài trước đi…”
Lương Phi Phàm chưa kịp lên tiếng thì bên ngoài cửa đã có tiếng ấn chuông, tuy tiếng chuông này rất nhỏ, nhưng hai người vẫn nghe được.
“Hẳn là Quan Triều đến đây!” Lương Phi Phàm đứng dậy, đưa khăn mặt cho Bạch Lộ, ngón tay lau đi mấy giọt nước trên mặt cô: “Anh ra ngoài trước, em tự tắm đi, tắm xong thì ra ngoài, trước đó anh đã nói sẽ đưa em đi gặp mẹ, lát nữa chúng ta cùng đi…”
Bạch Lộ im lặng, sau đó gật đầu.
Thật ra cô đã hoàn toàn tiếp nhận anh rồi, khi cô dũng cảm bước lên bước đầu tiên, cô đã biết việc mà cô cần phải làm tiếp theo không phải là ở bên cạnh anh, mà chính là cùng anh đối mặt với rất nhiều vấn đề.
Ví dụ như người nhà họ Lương, ví dụ như mẹ cô…
Đương nhiên, cô biết, con đường này nhất định không phải là con đường dễ đi, nhưng cho dù nó là con đường đầy bụi gai thì một khi cô đã bước lên, nhất định không thể quay đầu lại.
Căn hộ của Bạch Lộ không lớn lắm, chỉ là một căn hộ đơn mà thôi, chỉ có một cửa chính, cho nên không khí trong phòng cũng không được lưu thông…
Khi Quan Triều đẩy cửa tiến vào thì anh lập tức ngửi được mùi vị hoan ái, những mùi đó chưa kịp tản đi, vẫn lơ lửng trong không khí, còn Lương Phi Phàm lại chỉ khoác một chiếc áo sơ mi.
Quan Triều cũng là đàn ông bình thường, thấy vậy, anh ta không khỏi giả bộ ho khan một tiếng.
“Lương tổng, đây là quần áo mà anh muốn.”
Lương Phi Phàm trực tiếp mặc quần áo, ngón tay linh hoạt cài cúc áo sơ mi, căn dặn Quan Triều bên cạnh: “Buổi chiều tôi còn có việc, các cuộc họp hôm nay đều chuyển sang ngày khác, chuyện ở công ty anh tự xử lý, gần đây có thể tôi sẽ rất bận, không có việc gấp thì đừng tìm tôi.”
Quan Triều gật đầu, thấy Lương Phi Phàm đã cài xong cúc áo, anh ta lập tức lấy âu phục ra, cung kính đưa cho Lương Phi Phàm.
“Lương tổng, ngày mai Diệp Lân tiểu thư tới, lúc đó anh không có ở đây…”
Lương Phi Phàm chỉnh lại cổ áo, giọng nói lạnh nhạt: “Bộ phận nhân sự sẽ tự sắp xếp công việc cho cô ấy, những chuyện này không cần tôi tự mình quan tâm.”
“Tình huống của Diệp thị…”
“Tôi đã nói rất rõ trong điện thoại rồi…”
Quan Triều im lặng một lúc, sau đó lên tiếng: “Trước đó có một kế hoạch về làng du lịch, một khách sạn dưới trướng Diệp thị đã thỏa thuận hợp đồng với chúng ta, mà kế hoạch này lại làm dưới danh nghĩa của EC. Trước mắt, chúng ta đã tiến hành một nửa, nếu như dừng lại thì chỉ sợ có ảnh hưởng rất lớn tới EC…”
Cửa phòng tắm bỗng nhiên mở ra, Lương Phi Phàm vội đưa tay ra hiệu cho Quan Triều im lặng, anh cố gắng thấp giọng: “Chuyện này nói sau.” Quan Triều biết người đi ra khỏi phòng tắm nhất định là Bạch Lộ, vì vậy gật đầu: “Vậy Lương tổng, tôi xin phép đi trước.”
Lương Phi Phàm gật đầu, Quan Triều rất nhanh rời khỏi căn hộ.
Lúc Bạch Lộ đi ra, anh đã ăn mặc chỉnh tề, tinh thần sảng khoái đứng ở đó.
Cô nhìn xung quanh một vòng, không phát hiện người khác, vì vậy cô mấp máy môi, tò mò: “Vừa nãy em nghe được tiếng người nói chuyện, trợ lý Quan đi rồi sao?”
“Không phải sợ em xấu hổ sao?” Lương Phi Phàm cong môi, tiến lên ôm lấy eo cô, cúi người cọ đầu vào cổ cô, sau đó hỏi: “Dùng sữa tắm gì vậy? Sao trên người luôn có mùi hương khiến người ta rung động như thế chứ?”
“Từ khi nào anh thích nói mấy chuyện không nghiêm túc đó hả?”
Bạch Lộ đẩy anh ra, hiện giờ cô cảm thấy, người đàn ông này và người đàn ông lúc đầu cô gặp là hai người hoàn toàn khác nhau.
Trước kia cô cảm thấy anh rất trầm ổn, cũng cảm thấy anh rất bình tĩnh, rất lịch sự, rất cao quý, đến mức khiến cho người khác không với tới.
Nhưng bây giờ cô lại phát hiện ra, thật ra ngoại trừ vầng hào quang trên người thì anh cũng chỉ là một người đàn ông bình thường mà thôi.
Đương nhiên, Bạch Lộ hiểu rõ, Lương Phi Phàm chỉ có ở trước mặt cô mới có thể thu lại vầng hào quang kia, điều này khiến cô rung động hơn bất kì lời nói ngọt ngào nào.
Trên thế giới này, lại có một người đàn ông cam nguyện vì cô, bước từ trên thiên đường đi xuống, chỉ nguyện vì một mình cô mà trở thành người bình thường như vậy...
“Cái này mà cũng gọi là không nghiêm túc sao?” Lương Phi Phàm có chút oan ức: “Em đúng là đồ không có lương tâm, bây giờ lá gan lại càng lúc càng lớn rồi…”

“Lương Phi Phàm.”
Bạch Lộ đột nhiên vòng tay qua ôm lấy gáy của anh, cô cảm giác được thân hình cao lớn của anh cứng đờ ra, đây là lần đầu tiên cô chủ động ôm lấy anh, gương mặt mềm mại của cô cọ vào ngực anh, cô hạ thấp giọng, trong giọng nói mang theo vài phần bất an, nhưng lại rất nghiêm túc.
“Vì sao anh đối xử tốt với em như vậy? Không phải bởi vì… đứa trẻ trong bụng em chứ?”
“Vấn đề này anh nghĩ là anh đã trả lời rồi.”
“Nhưng em muốn nghe anh nói lại lần nữa.”
Cô ôm chặt cổ anh, cố gắng nhón chân lên, giọng nói bình tĩnh nhưng lại có chút run rẩy, cô không xác định được cô đang nói với anh hay nói với chính bản thân mình.
“Vì sao vậy? Anh biết không? Giống như lần đầu tiên anh nói với em, người đàn ông ngủ cùng em hôm đó chính là anh vậy… Lúc ấy em vô cùng kinh ngạc, vô cùng bất ngờ, nhưng em không muốn phủ nhận rằng em thật sự rất kích động… Em chưa từng nghĩ tới người đêm hôm đó là anh, em cảm thấy tỉ lệ này vô cùng nhỏ, nhỏ tới mức không cách nào tưởng tượng nổi, nhưng đó lại thật sự là anh… Em còn chưa kịp lấy lại tinh thần thì anh lại nói với em anh muốn kết hôn với em… Tất cả đều quá bất ngờ, em không có cách nào tin tưởng đây là sự thật. Không phải em tự ti… chỉ là em không dám tin… em rất sợ…”
Sợ rằng khi cô dùng sức để nắm chặt thì lại có người buông tay ra…
Sợ rằng “tình yêu” này chỉ là một giấc mơ của cô mà thôi. Xem thêm...
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.