Chương trước
Chương sau
Anh không muốn vì quan hệ với anh mà cô phải sống cuộc sống như đi trên băng mỏng, cho dù cô cố gắng kết hôn với anh, nhưng sau khi cưới cô sẽ ứng phó với người nhà anh như thế nào, bọn họ sao có thể hạnh phúc đây?
Anh không muốn những chuyện như vậy xảy ra.
Cho nên anh đang chờ một thời cơ thích hợp, nhưng không ngờ mọi chuyện lại đi lệch khỏi quỹ đạo! Đĩa CD này đã để ông nội có ấn tượng xấu với cô rồi. Anh biết rõ cách làm người của ông nội, mấy lời đồn đại nhảm nhí này đối với anh chính là vết thương trí mạng.
Cho nên, hiện giờ anh không cần phải nói thêm điều gì, nếu không thể giải thích rõ ràng mọi chuyện thì sẽ bị phản tác dụng.
“Lại là ba ngày?” Lương Kiếm Nam ra sức ngăn cản: “Lần trước con cũng nói là ba ngày. A Phàm, chuyện của con và người phụ nữ kia còn chưa bị các bác các chú biết đâu, nếu bọn họ biết thì…”
“Bố, bố có ý kiến của bố, đối với bố thì quyền thế mới là quan trọng nhất, nhưng đối với con, đó cũng chưa hẳn là những thứ con muốn.” Lương Phi Phàm nhíu mày, từ khi vừa vào cửa, anh chưa từng phản bác, nhưng hiện giờ anh không nhịn được nữa. Giọng nói của anh trầm thấp, không nghe ra chút cảm xúc nào, nhưng hai đầu lông mày của anh đã hơi nhíu lại, mất kiên nhẫn.
“Hiện tại cô ấy đang mang thai. Trẻ con không phải là một tính mạng sao? Cho dù chuyện gì xảy ra, nhưng con chắc chắn đứa bé trong bụng cô ấy là của con, cũng chính là cháu của bố, bố thật sự muốn vì một chút tiền mà bỏ rơi huyết mạch của mình sao? Bố không coi trọng cũng được, hiện giờ con nói cho bố biết, con rất coi trọng cô ấy và đứa bé kia!”
“Con… con…” Lương Kiếm Nam bị con trai làm cho xấu hổ, ông không nói ra lời, gương mặt đỏ bừng vì tức giận.
“Con mệt mỏi rồi, con đi nghỉ ngơi trước.” Lương Phi Phàm day trán, trước giờ ở nhà, anh luôn tôn trọng trưởng bối, anh cũng hiểu tính của bố nên anh sẽ không oán hận bố: “Ông, những lời cháu vừa nói không phải là lừa gạt ông. Cho cháu thời gian ba ngày, cháu sẽ tới tìm ông.”
Lương Vô Minh cụp mắt xuống, không lên tiếng, coi như chấp nhận.
Lương Phi Phàm cầm lấy áo khoác bước lên cầu thang, khi đi qua người Lương Tịnh Tiêu, anh nhìn cô một cái.
“Tịnh Tiêu, em đi theo anh, anh có chuyện muốn nói.”
Lương Tịnh Tiêu mấp máy môi, một lát sau mới chậm rãi đứng dậy, đi theo Lương Phi Phàm vào trong phòng.
“Đóng cửa lại.”
Lương Phi Phàm ngồi trên ghế, một tay day trán, hai mắt hơi khép lại, ánh mắt sắc bén cũng bị anh thu ngược vào trong.
Lương Tịnh Tiêu nhẹ nhàng đi tới cửa phòng, nhìn Lương Phi Phàm đang nhắm mắt nghỉ ngơi. Anh cũng không lập tức lên tiếng, Lương Tịnh Tiêu do dự một chút rồi lên tiếng trước: “Anh, anh có gì muốn nói với em?”
Lương Phi Phàm mở mắt ra: “Hôn lễ của em và Hướng Long Cẩm chuẩn bị đến đâu rồi?”
Lương Tịnh Tiêu nge vậy, trái tim cô khẽ thả lỏng, thoải mái trả lời: “Cũng tạm ổn, còn vài việc vụn vặt mà thôi, nhưng Long Cẩm sợ em vất vả nên hiện giờ đang tự xử lý, một tuần nữa có thể cử hành hôn lễ đúng hạn.”
“Em chắc canh có thể cử hành đúng hạn chứ?” Lương Phi Phàm nhíu mày, ánh mắt thâm trầm, nhếch môi nhìn cô.
Trong lòng Lương Tịnh Tiêu run lên, há hốc miệng: “Anh, lời này của anh là có ý gì? Đương nhiên có thể cử hành đúng hạn rồi, em và Long Cẩm…”
“Anh còn tưởng rằng em không muốn cử hành đúng hạn…”
Sắc mặt Lương Phi Phàm đột nhiên trầm xuống, đôi mắt bình tĩnh trong nháy mắt trở nên sắc bén. Bình thường đôi mắt đó chỉ cần mang theo chút ý cười là đã có sức quyến rũ câu hồn người khác rồi, nhưng khi nó trở nên sắc bén lại có khí thế khiến cho người ta run sợ.
Lương Tịnh Tiêu rất ít khi thấy Lương Phi Phàm nổi giận, nhưng cũng không phải cô chưa từng thấy…
Ví dụ như trước kia, khi cô cả đêm không về nhà, anh sẽ tức giận giáo huấn cô một trận, nhưng nhiều năm như vậy, cô chưa từng chứng kiến lại dáng vẻ tức giận của anh…
Cả người Lương Phi Phàm tản ra khí thế bén nhọn, sự bình tĩnh trong mắt bị sự lạnh lùng sắc bén thay thế, ánh mắt của anh giống như thanh kiếm, mạnh mẽ đặt lên cổ của cô, chỉ cần cô không cẩn thận sẽ bị cắt đứt yết hầu…
“Anh…”
“Em còn biết gọi một tiếng anh sao?”
Lương Phi Phàm nheo mắt lại, chậm rãi đặt tay lên bần làm việc, Lương Tịnh Tiêu thấy rõ gân xanh trên mu bàn tay anh, cô vô cùng kinh hãi…
Cô bị dọa tái mặt, giọng nói run rẩy: “Anh, em làm sai chuyện gì? Sao anh lại đột nhiên như vậy…”
“Thật sự muốn anh nói sao?”
“Anh… Anh hung ác với em như vậy làm gì?”
“Tịnh Tiêu, em gọi anh một tiếng anh, đáng lẽ anh nên cẩn thận bảo vệ người em gái nhỏ này. Em cũng biết, bố chỉ có hai người chúng ta, từ bé đến giờ anh chưa bao giờ để em phải chịu ấm ức, em muốn cái gì anh đều cố hết sức thỏa mãn em, đương nhiên, nếu em làm chuyện sai lầm thì anh cũng phải uốn nắn lại em… Có phải em cảm thấy người anh này rất có lỗi với em không?”
Lương Tịnh Tiêu cắn môi, khẽ lắc đầu: “Anh… em chưa từng có ý nghĩ như vậy, em biết anh đối xử với em rất tốt, em vẫn luôn kiêu ngạo vì có người anh trai như anh… Em không biết em làm sai chuyện gì, sao anh lại đột nhiên hung dữ với em như vậy?” Cô bỗng nhiên ngẩng đầu, đôi mắt to tròn ngấn lệ nhìn thẳng vào Lương Phi Phàm: “Có phải anh vì chuyện của Bạch Lộ nên nghi ngờ em đúng không? Anh cho rằng chuyện đó có liên quan tới em sao?”
Lương Phi Phàm nhíu mày lại, nhìn Lương Tịnh Tiêu.
Thật ra anh vẫn rất thương người em gái này.
Đương nhiên, anh không giống những người anh trai khác, anh đứng ở góc độ nghiêm khắc để đối xử với em gái mình, cho tới bây giờ anh cũng chưa từng quá mức nuông chiều cô. Nhưng Lương Tịnh Tiêu ở nhà họ Lương cũng coi như muốn gió được gió, muốn mưa được mưa, bố mẹ cũng rất cưng chiều cô. Cô là đứa con gái duy nhất, cho nên từ nhỏ mọi người đã nuôi dạy cô như một nàng công chúa, trên người cô có sự điêu ngoa tùy hứng của công chúa, cũng có tính cách thích làm bậy của thiên kim tiểu thư.
Những chuyện này, Lương Phi Phàm vẫn mắt nhắm mắt mở cho qua.
Cho dù anh biết trước đó Lương Tịnh Tiêu đoạt bạn trai của Bạch Lộ, anh cũng lựa chọn giữ im lặng.
Chỉ là sự dung túng của anh đã để cho cô trở nên không sợ trời không sợ đất, chạm đến giới hạn chịu đựng của anh, còn không biết tự nhận sai.
Anh cầm đĩa CD trong tay lên, nhẹ nhàng lắc lư: “Tĩnh Tiêu, không cần giả vờ khóc lóc trước mặt anh. Anh là anh trai của em, từ nhỏ anh đã nhìn em lớn lên, em cho rằng anh không phân biệt được nước mắt của em là thật hay giả sao? Anh chỉ hỏi em một câu thôi, đĩa CD này có liên quan tới em hay không? Anh hi vọng em nghĩ cho kĩ, sau đó nghiêm túc trả lời anh.
Lương Tịnh Tiêu vô thức siết chặt tay lại. Trước khi cô sắp xếp chuyện này cô cũng tính toán việc anh trai cô sẽ hoài nghi cô, cho nên cô đã xử lý êm đẹp rồi.
Tất cả những người biết chuyện này đều đã nhận phí bịt miệng, được đưa ra nước ngoài, hiện giờ không biết bọn họ ở đâu trên thế giới này nữa. Cho dù anh trai cô có bản lĩnh cỡ nào thì cũng không có khả năng trong thời gian ngắn như vậy tìm được người đối chứng.
Huống chi, cho dù anh cô tìm được người, thì cô cũng đã bàn bạc xong xuôi cả rồi, chỉ cần bọn họ thà chết cũng không chịu thừa nhận thì cô sẽ đảm bảo cho bọn họ cả đời bình an…
Mà đĩa CD này, cô cũng dùng giá cao mời hacker gửi vào trong máy của chủ tòa soạn báo, dùng một email nặc danh…
Cô đặc biệt ghi phía dưới rằng CD kia liên quan tới chuyện của nhà họ Lương, đương nhiên chủ tòa soạn báo kia không dám tự tiện đăng tải, quả nhiên là cho người tới tìm ông nội…
Hiện giờ mọi chuyện trở thành như vậy, hoàn toàn đều theo đúng kế hoạch của cô, vô cùng thuận lợi.
Tất cả mọi chuyện, cô đều không nhúng tay vào…
Cho nên cô không cần phải lo lắng gì cả, điều duy nhất cô cần làm chỉ là liều chết không thừa nhận mà thôi.
“Anh, em biết anh cảm thấy chuyện này là do em làm, nhưng em cũng không có bản lĩnh như vậy.” Có lẽ cô chắc canh Lương Phi Phàm không thể tìm được chứng cứ gì, cho nên Lương Tịnh Tiêu rất dõng dạc đứng lên, tỏ vẻ oan ức nói: “Anh… cho dù anh thích Bạch Lộ thì anh cũng không nên nghi ngờ em gái của mình... Em mới là người cùng chung huyết mạch với anh, là em gái ruột của anh! Trong lòng anh, em là người độc ác như vậy sao?”
“Anh hi vọng là em không phải.”
Lương Tịnh Tiêu làm ra vẻ vừa oan ức vừa kích động, Lương Phi Phàm lại không có phản ứng gì, giọng nói vô cùng bình tĩnh: “Cho nên em đừng làm anh thất vọng…”
“Anh, em…”
“Em ra ngoài trước đi.”
Lương Phi Phàm đưa tay day trán, hiện giờ anh rất đau đầu, không muốn nhìn thấy nước mắt của Lương Tịnh Tiêu. Thật ra trong lòng anh đã đoán ra một số chuyện, nhưng anh lại không có chứng cứ gì, có nói gì cũng chỉ là vô ích.
Nhưng vừa rồi, anh thật sự hi vọng Lương Tịnh Tiêu không tham gia vào chuyện này.
Lương Tịnh Tiêu không cam lòng!
Tuy Lương Phi Phàm thường nghiêm khắc với cô, nhưng trước giờ chưa từng nghiêm túc răn dạy cô như thế, thậm chí còn nhắc tới chuyện hôn sự của cô. Cho dù chuyện này là cô làm, nhưng dựa vào đâu mà chỉ cần liên quan đến Bạch Lộ thì anh trai cô lại đẩy lên đầu cô chứ?
Không có bất kì chứng cứ nào thì đem cô ra tra hỏi sao? Anh trai cô không nỡ để Bạch Lộ chịu thiệt thòi đến như vậy sao?
Bạch Lộ, rốt cuộc có gì tốt chứ, tất cả sự chú ý và cưng chiều mà cô muốn dường như đều được đặt trên người Bạch Lộ!
Cô không thích Bạch Lộ, hiện giờ Bạch Lộ còn chưa được gả vào nhà họ Lương, mới chỉ mang thai một đứa bé mà đã được anh trai cô coi trọng như vậy…
Nếu thật sự để cho Bạch Lộ thuận lợi gả vào nhà họ Lương làm chị dâu của cô thì…
Đến lúc đó, chẳng phải Lương Tịnh Tiêu cô sẽ không có địa vị gì ở nhà họ Lương nữa sao?
Đến lúc đó, có phải ánh mắt của Long Cẩm sẽ đặt trên người Bạch Lộ không?
Không, cô không cho phép chuyện như vậy xảy ra!
“Anh, có lẽ có vài lời anh không thích nghe, nhưng em vẫn muốn nói.” Đầu Lương Tịnh Tiêu nóng lên, vẫn còn có chút cứng miệng: “Bây giờ nhất định anh cảm thấy, dựa vào những ân oán của em với Bạch Lộ thì em sẽ làm ra chuyện bất lợi cho cô ta, cho rằng những chuyện kia đều do em thiết kế. Anh nghi ngờ em như vậy, em thật sự cảm thấy rất oan ức. Cô ta có gì tốt chứ? Đáng giá để anh tin tưởng như vậy sao? Em ở với anh nhiều năm như vậy, cô ta mới quen anh bao lâu? Anh, anh tin em một lần đi, cô ta không đơn thuần như vẻ bề ngoài đâu, nếu cô ta không có một chút tâm kế nào thì sao cô ta có thể mang thai con của anh được? Cô ta là người vô cùng cẩn thận, vô cùng bảo thủ. Anh biết không, cô ta ở cùng Hướng Long Cẩm nhiều năm như vậy, nhưng hai bọn họ chưa từng… Cô ta từng nói với em, cô ta muốn đem lần đầu tiên quý giá nhất để dành cho đêm tân hôn, bởi vì cô ta không phải là người tùy tiện, cô ta cũng không muốn trước hôn nhân đã phải chịu trách nhiệm… Nhưng bây giờ vì sao mới hai tháng lại xảy ra chuyện như vậy? Sao cô ta không uống thuốc tránh thai khẩn cấp? Trong vòng bảy mươi hai giờ cũng có thể uống mà? Anh, anh cảm thấy dựa vào tính cách của cô ta thì cô ta sẽ làm chuyện không chắc chắn như vậy sao?” Xem thêm...
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.