Chương trước
Chương sau
Trong phòng đột nhiên lặng ngắt như tờ, ba người không mở miệng nói chuyện nữa, Lương Vô Minh và Lý Đường Lâm tỏ ra bình tĩnh còn Lương Kiếm Nam lại có chút sốt ruột.
Từ trước đến nay Lương Kiếm Nam đều là thương nhân đặt lợi ích lên hàng đầu, bây giờ sự việc thành ra như vậy, ông còn muốn giải quyết một cách viên mãn mới có thể không ảnh hưởng đến lợi ích của Lương thị nhưng Lương Phi Phàm lại một lòng hướng về người phụ nữ đó làm việc này trở nên rất khó giải quyết.
“Hôm nay cứ thế đã.” Lương Vô Minh đứng dậy nói: “Việc này cho dù thế nào cũng là việc của Phi Phàm, người làm bề trên như chúng ta cũng chỉ có thể ở bên cạnh cho ý kiến. Huống chi người ta đã mang thai đứa con của nhà họ Lương chúng ta rồi.”
Ông lại nhìn con trai rồi cầm lấy cây ba toong: “Còn cả con nữa, đừng có cả ngày chỉ nghĩ đến công ty của con, nếu A Phàm thật sự thích thì con cứ mắt nhắm mắt mở đồng ý đi, đừng để trong nhà không có ngày yên ổn vì có con vốn dĩ là chuyện vui mà.”
Môi Lương Kiếm Nam mấp máy, dường như ông còn muốn nói thêm gì đó nhưng nhìn thấy Lương Vô Minh không có kiên nhẫn nghe thêm nữa nên ông đành nuốt lời muốn nói vào trong.
Ông sẽ không đồng ý cuộc hôn nhân này nhưng lúc nào nói cái gì Lương Kiếm Nam cũng biết rất rõ...
Bạch Lộ bước vào thang máy mới phản hiện cả người cô đang run lên.
Gương trên bốn mặt tường của thang máy phản chiếu sắc mặt trắng bệnh cắt không còn giọt máu của Bạch Lộ, cô thấy hơi lạnh nên bất giác vươn tay ra ôm lấy chính mình, cô vừa muốn dựa vào tường thả lòng thì thang máy đột nhiên kêu lên một tiếng và dừng lại ở tầng ba.
Bạch Lộ ấn tầng một, cô tưởng tầng ba có người vào liền lập tức đứng lên rồi cúi đầu xoa mặt, cô còn chưa kịp điều chỉnh lại cảm xúc thì bàn tay đã bị một sức mạnh ngang ngược quen thuộc túm lấy và kéo ra khỏi thang máy.
“Lương Phi Phàm, anh làm gì vậy?”
Bạch Lộ vô thức dãy dụa, chỉ là khác biệt về sức mạnh giữa đàn ông và phụ nữ nên sự dãy dụa của cô hiển nhiên là vô ích.
Gương mặt tuấn tú của Lương Phi Phàm sa sầm, anh không nói lời nào mà kéo Bạch Lộ đi về phía gầm cầu thang bộ.
“Anh buông tôi ra! Lương Phi Phàm! Tôi bảo anh bỏ tay ra, anh làm tôi đau đấy!”
Cửa gầm cầu thang bộ bị Lương Phi Phàm đạp bằng một chân. Vì Bạch Lộ đang mang thai nên động tác của anh sẽ không quá thô lộ, nhưng quả thật cô không thể chống cự và bị anh ép sát vào tường.
Cơ thể Lương Phi Phàm cử động cánh cửa đằng sau hai người liền tự động đóng lại.
Ánh sáng trong gầm cầu thang không tốt, hai tay Bạch Lộ chống lên ngực Lương Phi Phàm, cô ngẩng cổ lên là có thể thể thấy một nửa gương mặt tuấn tú của anh chìm trong bóng tối. Dường như trên mặt anh không có cảm xúc gì, nhưng cái cằm đang căng ra của anh cho thấy lúc này tâm trạng của anh đang rất không tốt.
Anh thì có gì không vui chứ?
Lẽ nào là những lời vừa rồi Bạch Lộ nói với bố Lương Phi Phàm nên anh không vui?
Nhưng vừa rồi Lương Kiếm Nam đã nói gì với cô?
Bạch Lộ không có gì cả, nhưng cô vẫn có tôn nghiêm!
“Anh đến tính sổ với tôi sao?” Bạch Lộ bình tĩnh nói: “Vừa rồi có phải lời của tôi làm anh không vui không? Nhưng tôi thấy mình không nói sai gì cả, tôi...”
Lời phía sau vẫn chưa kịp nói ra thì Lương Phi Phàm đã vươn tay giữ cằm của cô lại sau đó cúi người hôn một cách vô cùng chính xác lên môi cô.
“Đừng... Bỏ tôi ra...”
Thân hình mảnh khảnh của Bạch Lộ bị ôm chặt không ngừng vùng vẫy, Lương Phi Phàm cau mày, anh dùng một tay khống chế đầu cô, tay còn lại đón lấy eo của Bạch Lộ với vẻ hơi tức giận.
Người phụ nữ có lúc thật sự không nghe lời!
Cơ thể bị khống chế rồi Bạch Lộ chỉ có thể vươn tay cố gắng đẩy khuôn ngực vững chãi của Lương Phi Phàm ra nhưng lại không cẩn thận chạm vào phần trái tim đang đập điên cuồng của anh, cô chỉ thấy tay mình giống như bị bỏng, cảm giác đó rõ ràng như vậy khiến cô vô thức thu tay về.
Trong thời gian ngắn ngủi đó, Lương Phi Phàm đã khống chế được cô, anh giam chặt cô vào tường để cô không thể trốn tránh được.
“Lương Phi Phàm...”
Bạch Lộ lắc đầu, cô vẫn muốn vùng vẫy như cũ, nhưng cô chưa bao giờ là kẻ thắng cuộc khi đấu sức mạnh với anh.
Không khí trong miệng hiếm hoi như vậy, cơ thể lại bị Lương Phi Phàm không chế nên Bạch Lộ cảm thấy cô dần dần không còn sức lực nữa, cơ thể cũng theo đó mà mềm đi. Lực kháng cự càng ngày càng nhỏ, đến cuối cùng tay cô vô thức túm lấy áo sơ mi của anh, môi cô dường như đang mềm mại đón lấy nụ hôn của anh.
Lương Phi Phàm ý thức được sự thả lỏng của cô, nụ hôn vốn dĩ có phần thô bạo cũng dần dần trở nên dịu dàng, anh nhẹ nhàng liếm đôi môi cô, cẩn thân mút lưỡi cô, dẫn dắt cô phối hợp với anh.
“Ưm...”
Ý thức của Bạch Lộ càng ngày càng mơ hồ, cô dần dần rơi vào trạng thái trống rỗng.
Cuộc đời hai mươi mấy năm của cô cũng chỉ yêu có một lần, lại còn là tình yêu “trong sáng”, cô căn bản không phải đối thủ của Lương Phi Phàm.
Bình thường người đàn ông này tỏ ra nho nhã trầm tĩnh nhưng trong trong chuyện tình yêu lại có sự ngang ngược không dễ kháng cự, cho dù chỉ là một nụ hôn anh cũng sẽ khiến đối phương hoàn toàn bị cuốn vào trong, không thể tự thoát ra được.
Nắm tay của Bạch Lộ không có sức lực đặt trên ngực Lương Phi Phàm, đôi mắt đen cũng nhắm lại theo bản năng, lông mi dài giống như hồ điệp nghiêng ngả, cơ thể cô khẽ run rẩy vì mất đi lí trí. Đương nhiên Lương Phi Phàm tỉnh táo hơn cô rất nhiều, lưỡi của anh từ từ trượt qua môi cô, đôi mắt đen thâm trầm của anh nhìn sự thay đổi của cô trên người mình, anh chỉ cảm thấy tất cả khí huyết đột nhiên đều chảy xuống bụng.
Khốn kiếp!
Lương Phi Phàm không nhịn được âm thầm chửi thề, chỗ đó của anh đang nhô lên nhưng lại không được thỏa mãn làm cho tâm trạng của anh có chút nóng vội.
Chỉ là bây giờ vẫn chưa được.
Anh hiểu rất rõ, bây giờ anh vẫn chưa thể chạm vào cô mà chỉ có thể chịu đựng một mình.
Lương Phi Phàm dừng lại, anh từ từ rời khỏi đôi môi của cô, cũng để cho Bạch Lộ lúc này đang mềm như bún nghỉ ngơi, sợi tơ bạc trong miệng hai người vẫn chưa đứt ánh mắt của Lương Phi Phàm đã tối lại, cuối cùng anh vẫn không nhịn được mà lại một lần nữa cúi đầu thưởng thức sự mềm mại và ngọt ngào của cô.
Từ lâu Bạch Lộ đã không biết bản thân đang ở đâu, nụ hôn trừng phạt nóng vội và thô bạo lúc ban đầu của Lương Phi Phàm dần dần thay đổi thành dịu dàng uyển chuyển.
Người đàn ông chói mắt như vậy là đáng sợ nhất, dường như tất cả tâm tư và dịu dàng của người đó đều đổ dồn vào bạn.
Phụ nữ đều sẽ bất giác chìm đắm vào trong đó, Bạch Lộ cũng chỉ là một người con gái bình thường, cô không thể khống chế được trái tim, hô hấp, càng không thể kiềm chế cảm giác của mình.
Cô thấy mình giống như đang đi trên mây, mùi hương nam tính quen thuộc đó đang phả lên trên mặt cô.
Tất cả suy nghĩ đều bỏ nhà ra đi, cô chỉ có thể bám chắc vào cơ thể của anh mới có thể khiến bản thân tìm thấy một chút cảm giác thực tế.
“Em cũng biết là anh đang giận sao?”
Sau khi nụ hôn kết thúc Lương Phi Phàm liền nâng căm của Bạch Lộ lên, anh thấy trái tim mình giống như bị lông vũ quét qua khi nhìn gương mặt yêu kiều đang đỏ bừng lên ở trước mắt. Nó mềm mại đến mức không thể tin được, sự âm u trong lồng ngực cũng dần dần biến mất.
Anh cố ý sát vào môi cô rồi nói: “Có biết vì sao không?”
Hô hấp của Bạch Lộ hỗn loạn, đôi mắt cô càng mơ hồ hơn vì hơi thở nặng trĩu và giọng nói trầm của anh đang ong ong bên tai cô.
Hình như cô đã nghe rõ anh nói cái gì, lại hình như nghe không rõ nên cô không nói được ra chữ nào.
Lương Phi Phàm cũng không vội, anh nhướn mày lên thong thả nhìn đôi mắt sinh động đang tìm cách trốn tránh của cô.
Giống như một người thợ săn phát hiện ra con mồi nhưng không săn ngay mà nhàn nhã thưởng thức dáng vẻ hoảng loạn vô cùng của con mồi.
“Ừ?” Giọng nói trầm thấp của Lương Phi Phàm lại một lần nữa quét qua má cô, rõ ràng là anh cố ý muốn xem biểu cảm không biết làm sao của cô, chất giọng khàn khàn của người đàn ông rõ ràng có vẻ dỗ dành: “ Chẳng phải vừa rồi em nói giỏi lắm sao, bây giờ lại không biết nói nữa à?”
Lí trí từng chút một quay về Bạch Lộ vội vàng ngước mắt lên và nhìn thấy khóe miệng Lương Phi Phàm khẽ cong lên, độ cong như vậy trông rất gian ác.
Bạch Lộ run lên, lúc này cô mới ý thực được vừa rồi anh cố ý làm vậy!
“Anh đừng lần nào cũng như vậy!” Bạch Lộ cau mày trong khi má cô vẫn đỏ bừng nhưng nét rung động trong nơi sâu thẳm của mắt cô đã biến mất, con mắt đen láy của cô chăm chú nhìn Lương Phi Phàm: “Tôi không biết anh nghĩ thế nào, nhưng tôi muốn nói lời tôi vừa nói lúc nãy... Tôi không thấy mình sai ở đâu cả, có thể anh sẽ thấy đó là bố anh cho nên anh bắt buộc phải tôn trọng, nhưng tôi không cảm nhận được sự tôn trọng của ông ấy với tôi dù chỉ một chút, cho nên tôi...”
“Anh không nói đến điều này với em.”
Bạch Lộ lặng người, cô nói với vẻ không hiểu: “Vậy anh nói đến điều gì?”
Chẳng phải việc vừa nãy chỉ có thế thôi sao? Ngoài việc lúc đó cô quá tức giận nên đã động chạm đến bố anh ra anh còn tức giận vì việc gì nữa?
“Hành vi lời nói vừa rồi của bố anh có chút quá trớn.” Lương Phi Phàm đột nhiên chuyển đề tài.
Bạch Lộ còn chưa lấy lại được tinh thần thì anh đã đưa tay ra vuốt tóc mái của cô.
Động tác của Lương Phi Phàm rõ ràng là rất thân mật, Bạch Lộ nghe thấy anh dường như khẽ thở dài: “Anh thay mặt bố anh xin lỗi em vì hành vi của ông ấy. Rất xin lỗi em, sự việc hôm nay thành ra thế này anh cũng có trách nhiệm nhất định. Việc này anh sẽ giải quyết tốt, chỉ có điều anh không cho phép sau này em lại nói những lời như không muốn gả cho anh trước mặt bề trên của anh, em đã nghe thấy chưa?”
Lời phía trước nghe rất vui tai nhưng câu cuối cùng là có ý gì?
Cái gì mà không cho phép sau này cô nói những lời tuyệt đối không muốn gả cho anh?
Nói thật từng câu từng chữ vừa rồi Bạch Lộ nói với Lương Kiếm Nam đều là thật lòng, cô không hề thấy mình và Lương Phi Phàm là “trai tài gái sắc”, “trời sinh một đôi” trong mắt họ.
Cô không xứng với anh, không phải cô thấy nhân phẩm của mình có vấn đề, cô chỉ thua xã hội này mà thôi.
Nhưng Bạch Lộ chưa từng tự ti, đường nhiên cô sẽ không vì một đứa trẻ mà vứt bỏ hạnh phúc của mình.
Hôn nhân không tình yêu liệu có thể duy trì được bao lâu?
Có lẽ bây giờ quả thật Lương Phi Phàm đối xử với Bạch Lộ rất tốt nhưng không có nghĩa là anh cả đời cùng sẽ đối xử tốt với cô. Cô không cần kiểu hôn nhân này, huống chi chẳng phải cô còn một người chồng chưa cưới sao?
Bạch Lộ là ai mà đột nhiên lại nói xen vào, việc này bản thân cô cũng khó cho qua được, sau này cô sẽ phải đối diện với người nhà của anh, với vợ chưa cưới của anh thế nào?
“Đứng trên lập trường của bố anh thì ông ấy không nói sai gì cả.” Bạch Lộ cố hết sức quay mặt đi, mái tóc đen mềm mại của cô tuột ra khỏi đầu ngón tay của Lương Phi Phàm, ngón tay anh vừa cử động đã nghe thấy cô nói với vẻ bình tĩnh: “Tuy với tôi mà nói lời của ông ấy khiến tôi khó có thể chấp nhận, nhưng tôi hiểu thực ra ông ấy cũng vì muốn tốt cho anh.” Xem thêm...
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.