“ Vô Kỵ, anh điên đủ chưa hả ? ”.
Bạc Nhược nhịn không nổi mà quát lớn. Dựa vào tình thế hiện tại mạng sống của người đàn ông này không phải giống như cành cây khô xác xơ đứng trước đầu ngọn gió hay sao ? Nguy hiểm cận kề trước mắt vẫn có thể điềm tĩnh mà trêu đùa ?
“ Câu nói này tôi sẽ cho rằng em đang quan tâm tôi ”.
Vô Kỵ bật cười thành tiếng. Chiếc xe lại tăng tốc, lao nhanh đi. Đúng theo lời anh nói, khoảng năm phút sau xe dừng lại trong khu rừng ngăn cách giữa hai thành phố. Đèn xe lúc này đã được anh bật lên, làm sáng một góc ở khung cảnh bên ngoài.
Từng hàng cây thẳng tắp kéo dài trước mắt khiến Bạc Nhược không khỏi ngơ ngác. Cô thật sự không hiểu nổi rốt cuộc là chuyện gì đã tôi luyện anh thành một con người có dáng vẻ như bây giờ ? Lái xe trong bóng tối đạt đến tốc độ cao nhất, tầm nhìn hạn hẹp vẫn có thể đến nơi mà anh muốn đến.
Bên ngoài lộng gió, từng cành cây tán lá va vào nhau phát ra âm thanh xào xạc đặc trưng.
“ Thế nào ? Lời tôi nói với em không sai nửa chữ đúng không ? ”.
Vô Kỵ buông tay khỏi vô lăng. Lúc này anh xoay người, nhìn cô một cách trực diện. Gương mặt thanh tú của Bạc Nhược được ánh đèn mờ ảo trong xe rọi sáng càng khiến vẻ đẹp tiềm ẩn của cô có cơ hội được bộc lộ một cách mê người. Anh cứ nhìn chăm chú cô như thế, một khắc cũng chưa từng chớp mắt.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-ba-dao-ep-phai-yeu/184493/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.