Gương mặt của Bạc Nhược vì lời nói của kẻ nào đó mặt đỏ ửng cả lên. Cô cảm nhận được rất rõ bàn tay phủ lên vật to lớn ấy đang nóng rực, tựa hồ có thể thiêu đốt cả xương tuỷ. 
“ Vô Kỵ, anh buông ra ! ”. 
Bạc Nhược quát lên một tiếng. Cô hơi dùng sức muốn thoát khỏi sự khống chế của anh nhưng Vô Kỵ dường như cảm thấy trêu đùa cô chưa đủ, càng giữ lại càng chặt. 
“ Không phải em rất thích bắn súng sao ? ”. 
Vô Kỵ nhếch mép cười, nụ cười treo trên khoé môi như có như không. Ánh mắt anh theo phản xạ sinh lý mà tối dần đi, con ngươi nheo hẹp lại. Bạc Nhược dĩ nhiên có thể cảm nhận được một luồng nguy hiểm đang vây xung quanh lấy cô. 
“ Không thích nữa ! ”. 
Bạc Nhược gằn ra ba chữ, đại não không ngừng xoay chuyển mà tính kế. Người đàn ông này so với năm năm trước da mặt đúng là dày lên không ít. 
“ Ô, không thích nữa sao ? ”. 
Vô Kỵ làm như không tin lặp lại câu hỏi một lần nữa. Bàn tay anh đặt trên eo cô đã bắt đầu không yên phận di chuyển trên phía trên, không ngừng mơn trớn trên da thịt của Bạc Nhược. Chỉ trong chốc lát, cơ thể cô như muốn bùng cháy. 
“ Không thích ! ”. 
Bạc Nhược cố gắng ép bản thân phải bình tĩnh, phải lý trí. Hai chữ kia thoát ra lạnh nhạt không một độ ấm. Lúc cô đang loay hoay tìm cách thoát khỏi Vô Kỵ, anh đột nhiên buông tay cô ra nhưng vẫn giữ chặt lấy cơ thể
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-ba-dao-ep-phai-yeu/184489/chuong-4.html