Nói xong, Vô Kỵ nén đau thương đưa tay kéo lại tấm chăn trắng mỏng chen đi gương mặt ngây ngô của Tiểu Hoạ. Anh xoay lưng rời khỏi phòng phẫu thuật. Anh vừa bước ra đã có một đội ngũ tiến vào bên trong, đưa Tiểu Hoạ của anh rời đi.
Vĩnh biệt đứa con gái bé bỏng, đứa con gái mà anh chưa từng yêu thương, đứa con gái mà anh đã tận tay giết chết ...
[ ... ]
Đứng bên ngoài phòng bệnh của Bạc Nhược anh đã nhìn thấy một cảnh tượng hỗn độn. Những gì có thể vứt được, phá hỏng được đều nằm một loạt dưới nền đất.
Bạc Nhược chân dẫm lên đống thuỷ tinh vỡ vụn, tầm mắt rơi vào cảnh vật bên ngoài cửa sổ. Vô Kỵ đứng nhìn cô một lúc lâu, cuối cùng anh hít một hơi thật sâu, vặn tay nắm cửa, nhẹ nhàng bước vào.
Ngay khoảng khắc anh đứng giữa ranh giới giữa phòng bệnh và bên ngoài, một con dao gọt trái cây được phi chuẩn xác về phía anh. Vô Kỵ một giây ngừng thở, nhanh nhẹ né tránh. Con dao cắm thẳng lên bức tường phía ngoài hành lang.
Bạc Nhược nhìn thấy anh có thể né tránh, chỉ cười lạnh một tiếng rồi quay đi, gần như đây cũng là kết quả mà cô có thể dự đoán.
Nếu Vô Kỵ dễ chết như vậy, Tiểu Hoạ của cô cũng sẽ bình an vô sự. Chỉ là người đàn ông này giống như một con hồ ly sống lâu năm, không thể dễ dàng tính toán.
“ Nhược Nhược, em bước ra đi, đừng để vết thương quá nặng ”.
Vô Kỵ nhìn xuống dưới chân cô, dịu giọng lên tiếng.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-ba-dao-ep-phai-yeu/1503257/chuong-65.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.