“ Cô ấy chết thế nào, tôi chết như vậy có đúng không ? ”.
Bạc Nhược cười một lúc một lớn. Cô vẫn luôn giữ khoảng cách với Vô Kỵ. Nhưng lần này, anh lại không cho cô có cơ hội đó nữa.
Vô Kỵ bước một bước rất dài đã rút ngắn khoảng cách giữa hai người lại. Tay anh nhanh chóng giữ chặt lấy người cô. Bạc Nhược bị anh bắt lấy nhưng lại không hề phản kháng như trước.
“ Em có ý gì ? ”.
Vô Kỵ nhìn cô rất nghiêm túc. Có lẽ, anh đã biết ‘cô ấy’ trong miệng Bạc Nhược là ai, vậy nên mới phản ứng mạnh đến mức độ này, vậy nên giọng nói mới lạnh đã thấu xương, thẩm thấu vào cả tâm can cốt tuỷ.
“ Tôi phải hỏi là anh có ý gì ? Vô Kỵ, tôi giống với Duẫn Giản Giao lắm sao ? ”.
Giống đến mức anh có thể bất chấp mọi thủ đoạn để giữ cô bên cạnh mình, cho dù những thủ đoạn ấy khiến cô tổn thương vạn lần. Có phải vậy không ?
“ ... ”.
“ Sao lại không nói nữa rồi ? Vô Kỵ, tôi đang hỏi anh đó ! ”.
Bạc Nhược không thấy người đàn ông trước mặt lên tiếng, trong lòng lại thêm một phần rõ ràng. Anh đích thực coi cô là thế thân của Duẫn Giản Giao. Mà cô từ trước đến giờ vẫn đều vui vẻ sống dưới cái bóng ấy, một cái bóng cô chưa từng gặp mặt, chưa từng quen biết.
“ Em là em, cô ấy là cô ấy ”.
Phải rất lâu sau, Vô Kỵ mới nói được câu này. Có tám chữ tất cả, nhưng đối với
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-ba-dao-ep-phai-yeu/1503242/chuong-50.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.