Sáng sớm Bạc Nhược tỉnh lại tuy không còn phát sốt nữa nhưng cả người vẫn còn ê ẩm. Cô từ từ ngồi dậy, lưng dựa vào thành giường phát hiện bàn tay trái của mình bị Vô Kỵ nắm chặt lấy.
Anh ngồi ở bên giường, lưng dựa vào thành ghế mà ngủ. Gương mặt điển trai chìm trong ánh nắng ban mai, sự ấm áp từ ánh mặt trời đã phần nào xua đi sự phòng bị, lạnh nhạt, cứng rắn chỉ để lại sự ôn hoà, thậm chí là dịu dàng hiếm thấy.
Bạc Nhược nhìn anh chăm chú, tâm trạng có phần phức tạp. Đêm qua cô sốt cao đến hôn mê nhưng vẫn mơ hồ cảm nhận được anh ở bên cạnh chăm sóc cô. Bạc Nhược biết rất rõ người đàn ông này tuyệt đối không thể động lòng, càng biết rất rõ cô đem mối quan hệ giữa hai người kìm lại, đặt một dấu chấm hết là chính xác. Nhưng từng hành động của anh lại không ngừng khiến trái tim cô xao động, tựa hồ như một chiếc chìa khoá dần dần mở cửa trái tim cô.
“ Nhìn đủ chưa ? ”.
Vô Kỵ chẳng biết từ khi nào đã tỉnh dậy, anh ngồi thẳng người, cũng nhìn cô chăm chú. Ánh mắt hai người chạm nhau, cô thấy rõ Vô Kỵ bật cười, là nụ cười rất thoải mái.
“ Em khoẻ rồi ? ”.
“ Ừm ”.
“ Khoẻ rồi có phải nên đền đáp một chút gì đó ? ”.
Dứt lời anh liền đứng dậy, tiến về chỗ của Bạc Nhược. Chỉ mấy giây ngắn ngủi đã đem cô đặt ở dưới thân. Khoảng cách giữa cô và anh rất gần, hơi thở của anh còn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-ba-dao-ep-phai-yeu/1503215/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.