“ Bạc tiểu thư, cô dậy rồi sao ? Đồ ăn sáng đã được chuẩn bị, mau, ngồi xuống ăn đi, thức ăn để nguội sẽ mất ngon ”.
Hạ quản gia nhìn thấy Bạc Nhược từ trên cầu thang đi xuống, ôn hoà mở lời, sau đó cái bóng lưng già nua lại bắt đầu hí hoáy dưới bếp.
Một bàn đầy thức ăn toàn là sơn hào hải vị nhưng chỉ có duy nhất một bộ bát đũa để Bạc Nhược sử dụng. Cái ghế bên cạnh từ lâu đã trống không, hơi ấm cũng theo đó mà biến mất, ánh nắng từ bên ngoài rọi vào, dù là ấm áp nhưng trái tim Bạc Nhược lại lạnh ngắt.
Ngày thứ mười bốn Vô Kỵ chưa về. Kể từ đêm hôm ấy anh chưa từng trở về biệt thự, tập đoàn dường như cũng không có đến.
Bạc Nhược nâng đũa, tuỳ tiện gắp thức ăn bỏ vào bát. Tuy Vô Kỵ không có ở nhà, quan hệ giữa hai người cũng rơi vào mức xấu nhất nhưng Hạ quản gia đối với cô trước nay vẫn rất tốt. Chỉ nói riêng về bữa sáng cũng chuẩn bị một bàn đầy thức ăn, đều là món cô thích nhất. Nhưng Bạc Nhược hiện tại lại không có khẩu vị, miệng lưỡi khô khốc, gần như không có cảm giác.
Nơi cô ngồi chỉ cần ngẩng đầu lên có thể nhìn thấy cái cây cổ thụ to lớn mà Vô Kỵ sai người đem từ khu rừng kia trở về. Khoé miệng nhịn không được khẽ rướn lên vài phần, một đoạn hồi ức chậm rãi chạy trong đại não, mà thời khắc ấy trái tim Bạc Nhược như được sưởi ấm.
Cô và anh cũng đã từng có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-ba-dao-ep-phai-yeu/1503213/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.