Tối đó, Thiên Phong không tài nào ngủ được, hôm qua anh vẫn ngủ bình thường nhưng sau khi anh nhìn thấy Yến Anh thì kí ức đáng sợ đó lại cố tình len lỏi vào trong giấc mơ. Kể từ tai nạn lần đó, anh rất sợ bóng tối nhưng anh không thể nhớ được chuyện gì đã xảy ra với mình và cũng kể từ đó, Thiên Phong luôn để đèn đi ngủ.
Trong giấc mơ, anh thấy Thiên Phong của năm 12 tuổi. Một gia đình hạnh phúc có cha, có mẹ, có Tiểu Phong và cô em gái Nghiên Nghiên 2 tuổi. Một gia đình hạnh phúc luôn tràn ngập niềm vui, nhất là từ khi có Nghiên Nghiên. Đoạn kí ức vui vẻ ngắn ngủi dần kết thúc, sau đó là một màn sương dày đặc bao phủ che lấp đi những hồi ức của anh và thay vào đó là sự cô đơn lạc lõng đến đáng sợ, cha mẹ và em gái không còn nữa, chỉ còn lại Tiểu Phong bơ vơ không một nơi nương tựa.
Trở về hiện tại, Thiên Phong bắt đầu rơi nước mắt trong lúc ngủ, trán lấm tấm mồ hôi chẳng mấy chốc chảy xuống cổ, thấm đẫm chiếc áo đang mặc.
- Mẹ ơi, mẹ đang ở đâu?? Con nhớ mẹ lắm!!
Giọng nói của anh bắt đầu nghẹn lại rồi khàn đặc đi, từng tiếng nấc vang lên.
Anh giật mình tỉnh dậy, lại là sự trống vắng này, chưa bao giờ anh cảm thấy mình yếu đuối đến vậy, kể cả cô và chú đã nuôi dưỡng anh hay hai người bạn chí cốt nhất vẫn chưa từng thấy bộ dạng thê thảm này của anh.
Chính bản
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-ba-dao-de-ten-khon-nay-yeu-em-ca-doi/3096875/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.