Tối đó, Thiên Phong trở về Phong Nguyệt với tâm trạng hứng khởi vì anh sắp có chuyện để làm nữa rồi. Ngồi ở quầy rượu từ từ nhâm nhi ly rượu vang đỏ Cabernet Sauvignon, anh ngắm nhìn cây viết cũ có khắc tên " Bảo Bảo" một cách chăm chú.
Do ngày mai có cuộc họp quan trọng nên Thiên Phong không muốn uống nhiều, chỉ muốn uống một chút cho dễ ngủ.
Vừa lắc nhẹ ly rượu trong tay, anh chau mày chợt nhớ ra điều gì đó rồi bất giác mỉm cười.
" Không biết em dạo này ra sao, chắc em lớn lắm rồi nhóc".
Anh uống nốt ly rượu rồi lên giường đi ngủ, tối nay anh không còn mơ thấy ác mộng nữa mà mơ thấy một đoạn hồi ức đẹp đẽ, tuy ngắn ngủi nhưng có lẽ nó khiến Thiên Phong cảm thấy hạnh phúc.
Đó là một ngày đông lạnh lẽo, năm Thiên Phong 12 tuổi.
Một cô bé đáng yêu với hai má phúng phính, mái tóc nâu xoăn tít và bộ áo đầm màu hồng xinh xắn. Nhưng chẳng biết vì lý do gì cô bé đi ra ngoài một mình mà không có người lớn bên cạnh. Bé cầm một cây kẹo mút tròn nhiều màu, vừa cầm vừa hát nghêu ngao nhưng bị những đứa trẻ lớn hơn giành lấy. Một cậu bé 12 tuổi chạy đến làm anh hùng cứu trẻ con.
Cậu đánh đuổi những đứa trẻ kia và đỡ cô bé mặt mũi tèm nhem như con mèo vì khóc. Tuy cây kẹo kia không giành lại được nhưng bé cũng không tiếc nữa, chỉ là hơi tủi thân chút thôi.
- Em có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-ba-dao-de-ten-khon-nay-yeu-em-ca-doi/3096868/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.