- Phong à, ngày mai là ngày anh mời khách đến nhà hàng đấy, cậu có nhớ không?
- Đương nhiên rồi, làm sao tôi quên được.
Cuộc điện thoại vừa rồi là do Giáp quản lý gọi đến nhắc nhở anh, họ là bạn học với nhau cho nên đôi khi cũng không cần xưng hô như chủ với tớ.
Kết thúc cuộc gọi, anh bắt đầu gọi cho hầm rượu cao cấp đặt vài chai rượu mạnh để mang vào nhà hàng đãi khách quý.
Anh vuốt nhẹ vài sợi tóc con rơi trên mặt Yến Anh đang nằm ngủ ngon lành trên giường rồi mỉm cười hiểm ác.
" Một khi đã động đến người của Thiên Phong này, kẻ này đừng hòng sống yên".
Do quá mệt mỏi vì đống công việc nên cô đã ngủ từ rất sớm, đôi khi lại rên " ư ử" như con cún con mơ thấy ác mộng nữa, thi thoảng anh cũng xót xa khi nhìn thấy vết sẹo trên tay cô, hận bản thân không thể bảo vệ em thật tốt.
***
"Về thôi".
" Bây giờ mới có 16 giờ mà, em vẫn chưa làm xong công việc, anh cứ về trước đi".
Hai người nhắn tin qua lại với nhau, đột nhiên anh không nhắn tin nữa mà bước thẳng xuống phòng thư kí từ lúc nào không ai biết. Anh mở cửa nói vọng vào trong.
- Thư kí Sử, anh làm hết việc còn lại của Yến Anh đi. Cậu ấy cần phải đi với tôi giải quyết công việc.
- Hả?
Chưa kịp để anh ta kịp trả lời nữa thì Thiên Phong đã kéo tay cô đi ra ngoài.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-ba-dao-de-ten-khon-nay-yeu-em-ca-doi/3096818/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.