Cùng khoảng thời gian đó, điện thoại Ưng Triết Hạo hiện lên một vị trí định vị, anh lập tức cầm lên xem.
"Thiên Duyên... có tín hiệu rồi" Vị trí hiện lên là hướng Tây, cách thành phố chính 50km, nghĩa là đang ở ngoại thành phía Tây. Nơi này ít người ít nhà, phải nói là rất vắng vẻ.
"Tốt quá..." Giai Kỳ vui mừng nói. Nhưng tín hiệu đó nhanh chóng biến mất trên màn hình điện thoại. Tất cả lại trở nên lo lắng.
"Biến mất rồi... Sao lại như vậy?" Khải Phong nói.
"Không lẽ bọn chúng đã phát hiện được?" Triết Hạo bồn chồn không yên. Cả ba người vừa đứng dậy định đi, một tốp người gấp gáp ở cửa đi vào.
"Ông chủ, tìm được phu nhân rồi!" Một người đứng ra nói.
"Đi mau" Triết Hạo nhanh chân đi.
Chiếc xe của anh dẫn đầu, hàng chục chiếc còn lại đi sau, vận tốc của chiếc BMW ngày một tăng nhanh.
Lòng anh giờ như lửa đốt, anh muốn gặp Thiên Duyên thật nhanh, anh muốn biết cô có an toàn hay không, anh cũng khá giận cô vì cô giấu anh chuyện của cô và Giang Vĩ Thành, nếu để anh biết sớm hơn, anh sẽ cho người tăng cường bảo vệ cô, sẽ không để chuyện này xảy ra như vậy.
«Thiên Duyên, em nhất định không được xảy ra chuyện gì, nếu không anh nhất định sẽ không tha thứ cho bản thân mình» Triết Hạo nghĩ.
Trên tuyến đường vắng, chiếc xe lao đi với tốc độ kinh hồn.
\[...\]
Sau khi cho cô ăn xong, tên kia đi ra ngoài. Giờ tín hiệu chắc cũng đã được truyền đến điện thoại của Ưng Triết Hạo, cô chỉ cần ngồi đây tiếp tục chờ đợi thôi.
Giang Vĩ Thành bước vào. "Khát không?" Hắn hỏi. Cô gật đầu.
"Đợi tôi đi lấy nước" Hắn nói xong bước đi. Cô nhìn hắn với ánh mắt kì quái, tên này chẳng phải lúc nãy còn tức giận như chó điên xổng chuồng hay sao? Sao bây giờ lại có chút sự dịu dàng như vậy?
Vài giây sau, hắn cầm một cốc nước bước vào, đút cho cô uống. Chà! Uống vào đúng là đã khát!
Năm phút sau.
"Aaa..." Thiên Duyên kêu lên, mặt mày nhăn nhó.
Giang Vĩ Thành nghe tiếng hét liền đi vào. "Sao đấy?"
"Anh cho tôi uống thứ nước gì thế? Đau bụng quá" Cô co người lại, gắng gượng nói. Trong bụng cô bây giờ cứ như có hàng ngàn con kiến đang cắn vào, đau nhức không thôi.
"Nước giếng" Hắn trả lời.
Cô trừng mắt nhìn hắn, cô cứ tưởng hắn còn chút lương tâm, không ngờ hắn lại lấy nước giếng cho cô uống.
Thật ra thì, đây là ở ngoại thành, còn lại là nơi đồng không mông quạnh, làm gì có ngôi nhà nào? Tất nhiên cũng không có nước sạch, vì vậy hắn mới lấy đại nước giếng cho cô uống. Hắn cũng uống nhưng đâu có sao? Sao đến lúc cô uống lại như thế?
Thấy mồ hôi cô đổ nhiều như vậy, chắc chắn là cô không nói dối rồi.
Hắn cũng sợ theo, bây giờ chưa lấy được tiền, nhỡ như cô bị gì thì hắn biết làm sao ăn nói với Ưng Triết Hạo?
Cô không chịu nổi, ngã người xuống, chiếc ghế cũng ngã theo. Giang Vĩ Thành đi lại cởi trói tay và chân cho cô. Cô ôm bụng quằn quại.
RẦM!!!
Ưng Triết Hạo đá tung cánh cửa, đập vào mắt anh là cảnh tượng Thiên Duyên đang ôm bụng kêu đau. Còn Giang Vĩ Thành thì ngơ ngác không hiểu gì. Tại sao Ưng Triết Hạo có thể tìm được đến đây? Hắn đã dặn mấy tên đàn em làm rất kĩ lưỡng rồi mà?
Đám đàn em tôm tép của hắn đã bị người của Triết Hạo đánh đến tơi bời hoa lá, đánh đến không còn đường sinh sản nữa rồi.
Ưng Triết Hạo giận dữ đến tột đỉnh, anh bước đến đạp vào bụng Giang Vĩ Thành, đấm cho hắn thêm mấy phát vào mặt, hắn ngã ra sàn nhà đau đớn. Anh quay qua đỡ Thiên Duyên dậy.
"Duyên, em làm sao vậy?! Duyên!" Anh lo lắng gọi tên cô.
"Thiên Duyên... cậu tỉnh lại đi" Giai Kỳ cũng gọi cô.
"Hạo... Hạo..." Cô mấp máy nói.
Ưng Khải Phong cho mấy tên thuộc hạ lôi Giang Vĩ Thành ra xe và giải về trước.
Ưng Triết Hạo bế cô ra xe, đi đến bệnh viện gần nhất.
Thiên Duyên đang được bác sĩ kiểm tra trong phòng, Hạo, Phong và Giai Kỳ ngồi ở ngoài đợi.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]