**Chương** **17**
Sáng hôm sau, Trần Giai Kỳ tỉnh lại khá sớm, cô ra ban công đứng hóng gió. Ưng Khải Phong đang ngủ, bỗng thấy thiếu thiếu gì đó, cậu mơ màng tỉnh dậy.
"Đâu mất rồi?" Cậu tự hỏi.
Cậu ngồi dậy, lấy một cái áo choàng tắm mặc vào, thấy bóng dáng cô lấp ló sau màng cửa. Cậu mỉm cười. Bước đến ôm cô từ sau.
Cô biết chắc đó là cậu nên không phản kháng gì.
"Sao em không ngủ thêm chút nữa? Ra đây làm gì? Lạnh lắm" Cậu vùi đầu vào vai cô, hít một hơi.
Cô im lặng.
"Anh biết em vẫn còn giận. Anh muốn có được em là vì anh yêu em, không phải vì dục vọng. Anh không cầu xin em tha thứ, chỉ muốn em hiểu cho anh" Cậu luyên thuyên nói, cô đứng nghe mà muốn bật cười. Nhưng không, cô phải thử cậu thêm một chút mới được.
Cô vẫn im lặng, chẳng thèm đáp lại cậu câu nào. Đợi chờ câu trả lời của cô mà không thấy, cậu xoay người cô lại đối diện mình.
"Tin anh, được không?"
"Nói dối!" Mắt cô ngấn nước.
"Anh nói thật! Anh đã thích em ngay lần mình gặp nhau trên máy bay, lúc xuống máy bay anh định cho người điều tra tung tích của em, nhưng không ngờ trái đất này lại tròn như vậy, em lại là bạn thân của chị dâu anh!" Cậu gấp gáp nói, cậu rất xót khi thấy cô khóc. Từ sâu trong ánh mắt cậu, cô thấy được sự chân thành.
"Thật không?" Cô muốn hỏi lại để chắc chắn với quyết định của mình.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-ba-dao-cung-chieu-vo-yeu/2996021/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.