Chương trước
Chương sau
**Chương 3**
Lâm Thiên Duyên im lặng quan sát anh, anh quan tâm cô như vậy sao? Vì cô mà tức giận sao? Nhưng vì cái gì chứ?
Khi ra ngoài, Lâm Y Lam và Ưng lão gia chạy đến.
"Tiểu Duyên, em bị sao vậy?"
"Con không sao chứ? Đã xảy ra chuyện gì?"
"Con không sao hết" Lâm Thiên Duyên nói.
Cô vốn dĩ chỉ muốn đóng giả thành nạn nhân trong chuyện này, để bọn đã bắt nạt cô phải trả giá. Nhưng hình như... chuyện này đi quá xa rồi.
"Ba, con muốn đưa Duyên về nhà trước"
"Ừ... con đi đi" Ưng lão gia cười cười, ông biết, con trai rõ là đang muốn 'đánh nhanh thắng nhanh' đây mà.
Trong lúc Lâm Y Lam vẫn chưa biết được chuyện gì thì Ưng Triết Hạo đã đưa Lâm Thiên Duyên đi.
"Ưng lão gia... em gái tôi..." Lâm Y Lam nhìn ông.
"Cô không cần lo lắng, Hạo sẽ chăm sóc con bé thật tốt" Ưng lão gia hiểu rõ Lâm Y Lam đang nghĩ gì, giọng điệu của ông rất chắc chắn.
Lâm Y Lam hơi khó xử, sao cô có thể yên tâm giao Thiên Duyên cho đàn ông được chứ?!
Ưng lão gia biết Y Lam vẫn chưa tin.
"Không sao, ngày mai thằng Hạo sẽ đưa Thiên Duyên về Lâm gia an toàn, mà không chừng còn có tin vui ấy chứ?" Đáy mắt Ưng lão gia hiện lên ý cười còn Y Lam thì ngơ ra.
Triết Hạo đích thân lái xe đưa cô về.
"Anh đưa tôi đi đâu vậy? Đây đâu phải đường về nhà tôi?"
"Là đường về nhà tôi, tôi muốn tự tay chăm sóc em, không muốn ai khác động vào em"
"Nhưng chúng ta chỉ vừa gặp nhau... Anh không thể..." - "Đừng nhưng nhị nữa" Cô chưa nói hết câu đã bị anh cắt lời.
«Anh ta thật kì quái» Cô nghĩ.
Tại biệt thự riêng của anh. Anh bế cô đi vào nhà trong sự ngạc nhiên của những người giúp việc. Từ trước đến nay anh rất ít khi gần nữ nhân, nhưng cho dù có gần ai thì cũng chưa từng đưa thẳng về nhà như vậy.
Đi đến phòng của anh, anh đặt cô ngồi lên giường.
"Anh... định làm gì vậy?" Cô không chịu nổi sự yên lặng này nữa, đành lên tiếng trước.
"Từ từ em sẽ biết" Ưng Triết Hạo nhàn nhạt nói.
Anh từ trong phòng tắm bước ra, trên tay cầm một cái khăn ướt. Ưng Triết Hạo ngồi xuống cạnh cô, lau mặt giúp cô.
"Tôi... tôi tự làm được" Cô xoay mặt đi để tránh né sự động chạm thân mật này.
"Để tôi" Ưng Triết Hạo nhẹ nhàng lau. Lâm Thiên Duyên cũng không kháng cự gì nữa.
Lau xong, anh đứng dậy nhưng cô lại nắm nhẹ vạt áo anh.
"Sao vậy?"
"Sao anh lại tốt với tôi như thế?"
Ưng Triết Hạo lại ngồi xuống, nhìn thẳng vào mắt cô.
"Em thật sự không nhớ ra tôi sao?"
"Thì anh là Ưng Triết Hạo, chúng ta là lần đầu gặp nhau" Lâm Thiên Duyên không hiểu anh đang nói gì.
Gương mặt anh thoáng hiện lên vẻ không vui.
"Em đúng là vô tâm!" Ưng Triết Hạo nói, giọng trách móc.
"Tôi... vô tâm sao? Sao anh nói vậy? Tôi không hiểu gì hết" Lâm Thiên Duyên khẽ nhíu mày.
"Năm em 14 tuổi, em cùng ba em, chị em đến nhà ba tôi. Đó mới là lần đầu tiên chúng ta gặp nhau, đã nhớ ra chưa?"
Lâm Thiên Duyên lục lại trong bộ não mình. Hình như là có đó.
"Vậy anh chính là... người năm đó..." Cô ngạc nhiên nói.
"Phải. Sau đó tôi nghe tin em đi du học. Em có biết tôi rất buồn không? Tôi đợi em đã rất lâu rồi" Anh nhìn cô, nhìn với một ánh mắt rất ấm áp.
[ Hồi tưởng lại quá khứ ]
Lần đó, Lâm Thiên Duyên cùng chị và ba của cô đến thăm nhà một người (thăm Ưng lão gia). Cô chạy lung tung để chơi, chạy ra khung viên phía sau, cô gặp được một chàng thiếu niên đang nhắm mắt ngủ trên đám cỏ xanh ngát.
Cô đi nhè nhẹ đến gần anh, cúi xuống để nhìn rõ hơn gương mặt tuấn tú kia (lúc này Lâm Thiên Duyên 14 tuổi, Ưng Triết Hạo 18 tuổi).
Ưng Triết Hạo đột nhiên mở mắt ra, nhìn thẳng vào đôi mắt màu nâu tuyệt đẹp của thiếu nữ bên trên.
Lâm Thiên Duyên giật mình ngã ra đằng sau. Nhưng anh đã bật dậy kịp thời và đỡ lấy cô. Anh kéo tay cô, cô mất đà nên ngã thẳng vào lòng anh.
"Thật ấm nha" Lâm Thiên Duyên ngây ngô nói, ôm anh chặt hơn.
Ưng Triết Hạo ân cần nhìn cô, nâng nhẹ cằm cô lên.
"Cô bé, em tên là gì? Làm gì ở đây?"
"Lâm Thiên Duyên" Cô chớp chớp mắt. Cô buông anh ra, ngồi ngay ngắn lại.
"Em cùng ba và chị đến đây thăm hỏi Ưng lão gia. Anh tên là gì á?"
Ôi, trông cô thật đáng yêu, cái má bánh bao mịn màng hồng hào. Anh thật sự đang muốn phạm tội.
"Anh tên là Hạo. Chúng ta làm bạn nhé?"
"Dạ được!" Cô nở nụ cười thật tươi.
Hai người mãi mê chơi đến chiều. Đến lúc cô phải về nhà rồi.
Anh nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của cô.
"Anh thích em lắm, em có thích anh không?"
"Dạ có, Duyên thích chơi với anh lắm"
"Vậy sau này khi em lớn, nhất định phải lấy anh làm chồng, chịu không?"
"Vợ... chồng hả?" Lâm Thiên Duyên nghiêng đầu hỏi.
"Phải" Anh cười.
Cô vui vẻ gật đầu. "Dạ được, làm vợ chồng!"
Ưng Triết Hạo cười hài lòng.
[ Kết thúc hồi tưởng ]
-----------------------------------------------------------
- Nếu có chỗ sai sót mong các bạn cho ý kiến.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.