Hạ Thi dường như có thể nghe thấy tiếng nói của ai đó. Cô đẩy mạnh Phó Trạch Diên ra, đỏ mặt rồi lắp bắp :
- M-mọi...mọi người đến từ lúc nào vậy ? Không phải như mọi người nghĩ đâu ! Đó chỉ là hiểu lầm thôi.
- Tại sao mấy người vào mà không gõ cửa ?
Phó Trạch Diên tức giận, tay nắm chặt lại. Anh như muốn hét vào mặt mấy con người vô duyên kia.
- Đúng là nếu gõ cửa thì chúng tôi đã không phải ăn nồi “ cẩu lương ” nhiều đến ngập mồm của hai người rồi. - Châu Khải Thần cười.
- Kh-không...không có đâu ! - Hạ Thi luống cuống đáp lại.
- Thôi được rồi. Nói đi, đến đây làm gì ?
- Sao lại ngang nhiên đuổi chúng tôi đi chứ ? Tôi đến để mang cháo và chăm sóc cho Thi Thi.
- Thế cậu quên hôm nay phải bàn chuyện hợp đồng với đoàn làm phim của tôi à ?
- Không đi ! - Phó Trạch Diên tỏ thái độ.
Trợ lý Dương Vũ chạy tới, ghé sát vào tai anh ta, thì thầm :
- Chủ tịch, anh không định ra tay dìm đám truyền thông nữa à ?
- Ừ nhỉ, suýt quên.
Anh ta đứng dậy và nói :
- Dược tiểu thư, cô có thể ở lại chăm sóc cho Lục Hạ Thi được không ? Tôi có chút việc bận ở công ty cần giải quyết.
- Được. Hôm nay tôi cũng chẳng có lịch trình gì nhiều.
- Làm phiền cô rồi.
Rồi anh ta đặt tay lên đầu Hạ Thi, cười nhẹ :
- Ngoan ngoãn ở đây đi, không được chạy loạn. Đợi tôi xong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-ba-dao-co-vo-ngot-ngao-mua-mot-tang-mot/1719469/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.