Ngôn Tiểu Nặc vội vàng nắm chặt tay của bà, giọng điệu trân thành: “Bà ngoại, bà đừng lo lắng, con sẽ chăm sóc tốt cho bản thân, bà cũng phải mau chóng khỏi bệnh mới đúng, bà yên tâm, chuyện tiền nong con sẽ nghĩ cách.”
“Bà ngoại không nói chuyện này, tóm lại, con tập trung học cho tốt, quan trọng hơn bất cứ thứ gì.” Lâm Nam Âm vỗ về vào tay cô, giọng nói tràn đầy kỳ vọng.
Ngôn Tiểu Nặc kiên định gật đầu: “Bà ngoại, con sẽ cố gắng học cho tốt.”
“Vậy thì tốt, bà ở đây rất tốt, dì Lữ của con chăm sóc bà rất là tận tâm, qua một thời gian nữa là có thể xuất viện rồi.” Lâm Nam Âm nói với Ngôn Tiểu Nặc.
“Bác sĩ nói có thể xuất viện rồi sao?” Ngôn Tiểu Nặc ngạc nhiên, phẫu thuật cánh tay chứ không phải loại phẫu thuật khác, có ảnh hưởng rất lớn đến sức khoẻ, “Bà hỏi qua bác sĩ chưa?”
Lâm Nam Âm bất dĩ cười lên: “Đâu có nghiêm trọng như vậy, bà cảm thấy rất tốt, đến lúc có thể xuất viện rồi.”
Ngôn Tiểu Nặc co mày lại, luôn có cảm giác có chuyện gì xảy ra, cô nắm chặt lấy tay của Lâm Nam Âm, “Bà ngoại, có phải đã xảy ra chuyện gì không?”
“Xem con nói kia, có thể xảy ra chuyện gì được chứ, tóm lại ở trong bệnh viện, ta cũng không quen.” Giọng của Lâm Nam Âm vẫn hiền từ.
Ngôn Tiểu Nặc lựa chọn không ép hỏi bà nữa, vì với tính cách của bà ngoại, nếu bà đã quyết định không nói, cô có hỏi như nào chăng nữa cũng chỉ vô ích.
“Tiểu Nặc, về tập trung học tập đi, bà ở đây rất tốt, việc học của con là quan trọng nhất.” Lâm Nam Âm dục Ngôn Tiểu Nặc mau đi về.
“Bà ngoại, con ở đây cùng bà một chút nữa.” Ngôn Tiểu Nặc không bằng lòng đi.
“Nghe lời, mau về học tập đi.” Vẻ bề ngoài của Lâm Nam Âm rất kiên quyết, khiến lòng Ngôn Tiểu Nặc càng thấy tò mò hơn.
Cô đành gật đầu , dặn dò Lâm Nam Âm: “Bà ngoại , bà cố gắng dưỡng sức cho khoẻ, con lần sau lại tới thăm bà.”
Lâm Nam Âm liền gật đầu, giục cô mau đi đi.
Ngôn Tiểu Nặc đành phải ra về, trong đầu nghĩ ngợi, cô bước về phía phòng nước sôi, có một số việc có lẽ dì Lữ biết .
Vừa hay lúc gì Lữ xách bình nước quay lại thì chạm mặt với Ngôn Tiểu Nặc, Ngôn Tiểu Nặc kéo dì Lữ về một bên hỏi: “Dì Lữ, hai ngày nay có phải có việc gì xảy ra không? Bà nội vừa nói muốn xuất viện?”
Gì Lữ thở dài một hơi nói: “Tiểu Nặc, tối qua ông Ngôn vào đây rồi.”
Trong lòng của Ngôn Tiểu Nặc lạp cộp một tiếng, một dự cảm không tốt xuyên vào tim cô, “Ông ấy tới làm gì?”
“Công ty của ông Ngôn gần đây nhận một đơn hàng lớn, lần này gom hết tiền của công ty đầu tư vào vụ này nên có chút vận chuyển không thuận, ông ấy mới đến tìm bác Lâm hỏi miếng đất ở quê, muốn cắm ngân hàng.” Dì Lữ trau lông mày lại, hiện lên sự bất mãn với Ngôn Ngọc Thanh.
Ngôn Tiểu Ngọc tức đến nỗi nói không ra lời, cô hít thở một hời dài, “Bà ngoại đồng ý chưa?”
Gì Lữ lắc đầu, “Vẫn chưa, vì bác Lâm không đồng ý vì vậy ông Ngôn từ chối đóng tiền viện phí.”
Vì vậy bà ngoại mới muốn xuất viện sớm.
Ngôn Tiểu Nặc biết gia đình cậu vì tiền mà việc gì cũng có thể làm, không ngờ lại có thể vô lại đến mức này.
Dì Lữ thấy sắc thần phẫn nộ của Ngôn Tiểu Nặc vội khuyên cô, “Tiểu Nặc, bác Lâm không muốn nói những việc này với con, vì không muốn thấy con vất vả thêm, cũng không muốn con ba lần bảy lượt cúi đầu cầu xin ông Ngôn bọn họ, con không được phụ tấm lòng của bác ấy đâu nhé.”
Ngôn Tiểu Nặc gật đầu, kèm nén lại nỗi bực tức trong lòng, “Con biết rồi, cám ơn dì Lữ.”
Lúc này bác sĩ Giang đi tới, Ngôn Tiểu Nặc tiến lên phía trước hỏi: “Bác sĩ Giang, sức khoẻ của bà cháu thế nào rồi, khi nào có thể xuất viện ạ?”
Bác sĩ Giang có chút kinh ngạc nhưng vẫn nói thêm: “Bà của cô tuổi tác đã cao rồi, giờ vẫn đang trong giai đoạn hồi phục, xuất viện nên để từ từ đi.”
Ngữ khí rất quanh co, nhưng biểu đạt rất rõ ràng, chính là bà ngoại bây giờ xuất viện sẽ có ảnh hưởng rất lớn.
Ngôn Tiểu Nặc gật đầu, “Tôi chỉ muốn hỏi một chút.”
Bác sĩ Giang thở dài một hơi rồi nói với cô: “Cô gái, tôi biết rất làm khó cho cô, nhưng có điều tôi vẫn muốn nói với cô, tất cả nên nghĩ cho sức khoẻ của bệnh nhân, chuyện tiền nong, tôi sẽ cố gắng nói với lãnh đạo giúp đỡ, xem xem có thể kéo dài thêm chút nào không.”
“Bác sĩ Giang thực sự có thể kéo dài thêm thời gian không?” Ngôn Tiểu Nặc kinh ngạc hỏi.
Bác sĩ Giang gật đầu, “Cụ thể có thể kéo dài bao lâu tôi cũng không rõ, dù sao tôi sẽ cố hết sức.”
Ngôn Tiểu Nặc cảm kích cảm ơn bác sĩ Giang: “Cám ơn bác sĩ Giang, tôi sẽ mau tìm cách gom tiền.”
Từ trong bệnh viện đi ra, ngồi sau trên chiếc xe lamborhgini, tâm trạng cô trở lên phức tạp.
Quần áo mặc trên người, xe, nếu mà nói cô thiếu tiền, có lẽ không ai tin, nhưng cô thực sự không có một đồng nào cả.
Bản thân bây giờ ngoài việc đi học ra, ngay cả thời gian dành cho bản thân cũng không có, cách đi làm thêm kiếm tiền này sớm đã bị chặn đứng lại rồi.
Tìm Mặc Tây Quyết vay tiền? vậy lý do vay tiền đâu? Những thứ cô mặc, cô ăn, cô dùng, có cái nào anh ấy không cho cô thứ tốt nhất không, anh ấy nếu có hỏi cô dùng tiền vào việc gì, cô nên trả lời sao đây?
Tâm Trạng của Ngôn Tiểu Nặc trở lên nặng trĩu và tuyệt vọng, trong chớp mắt, biệt thự Hằng An hiện ra trước mắt.
Đồ đặc trong nhà có thể tuỳ ý đem đi bán, đều là những con số không nhỏ, nhưng chỉ có thể xem không được động vào.
Ngôn Tiểu Nặc thở một hơi dài, đi đi lại lại trong phòng, hy vọng có thể nghĩ ra cách giải quyết.
Đột nhiên, điện thoại cô vang lên, Ngôn Tiểu Nặc lấy điện toại ra, là điện thoại của Phó Cảnh Dao gọi tới.
“Alô? Cảnh Dao?”
“Uyển Cừ cô mau xem trên mạng trường của mình, có một cuộc thi thiết kế, người giải nhất không những được 2 vạn tiền thưởng, lại còn có thể gia nhập bộ phận thiết kế của tập đoàn Đế Quốc thực tập nữa!”
Ngôn Tiểu Nặc vội vàng mở máy tính ra, đăng nhập mạng của trưởng, tin đứng đầu trang nhất chính là tin cuộc thi thiết kế lần này.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]