Chương trước
Chương sau


Ngôn Tiểu Nặc cố gắng kìm chế bản thân và bình tĩnh lại nói nhỏ nhẹ: “Trong nhà đang gặp khó khăn em cũng không giúp đỡ được gì nên về sớm.”

Đôi môi của Mặc Tây Quyết nhếch lên một nụ cười mia mai, bán con gái đã đành, không giúp được gì ngay cả người trong nhà cũng không cho ở lại.

Thần sắc anh bất ngờ thấy Ngôn Tiểu Nặc không kiểm soát được có chút hoảng sợ “Em sao vậy?”

“Không sao, về nhà ăn cơm.” Mặc Tây Quyết quay tay lái rồi đưa cô về biệt thự Hằng An.

Lúc ăn cơm, Mặc Tây Quyết vừa ăn vừa quan sát sắc mặt của Ngôn Tiểu Nặc, sắc mặt cô vẫn tốt, không có biểu hiện không vui.

Ngôn Tiểu Nặc đang nghĩ về vấn đề lớn treo trên đầu cuối cùng cũng đã được giải quyết rồi, cô thấy rất nhẹ nhõm, những việc sau này cô sẽ có dự tính sau.

Hôm nay bị cô xử lý, gia đình nhà cậu chí ít cũng sẽ cấn trọng hơn nhiều.

Cô càng nghĩ càng thấy vui, động tác ăn cơm trở nên nhanh hẳn lên.

Mặc Tây Quyết thấy vậy cũng yên tâm rất nhiều, anh còn nghĩ cô sẽ không vui, nhưng không ngờ răng cô vui trở lại nhanh như vậy.

Anh thấy tâm trạng tốt lên rất nhiều, “Nghĩ ra ngày mai muốn đi đâu chưa?”

Ngôn Tiểu Nặc nghĩ một hồi rồi chớp mắt: “Em muốn tới khu vui chơi”

Mặc Tây Quyết vừa cho ngụm canh vào miệng thì suýt chút nữa bị bắn ra ngoài, rồi anh bi ghen, Ngôn Tiểu Nặc giật mình nhanh chóng tới võ nhẹ vào lưng anh, “Anh ăn chậm thôi”

“Khu vui chơi?” Mặc Tây Quyết bị sặc đến nổi mặt đỏ ửng lên, trong đôi mắt đen của anh tràn đầy ánh sáng pha lê, khó mà tin được, “Em mấy tuổi rồi mà vẫn còn muốn đến khu vui chơi?”

Ngôn Tiểu Nặc bĩu môi, “Không phái anh để em quyết định đi đâu sao?”

Mặc Tây Quyết hơi nhíu mày lại, nhưng ai bảo anh đã đồng ý trước rồi, đành phải đồng ý: “Được rồi.”

Lúc này nụ cười của Ngôn Tiểu Nặc mới trở về trên mặt. “Vậy anh để Duy Đức sắp xếp, bao lại khu vui chơi.” Mặc Tây Quyết lấy điện thoại ra chuẩn bị gọi điện cho Duy Đức thì bị Ngôn Tiểu Nặc giật lấy điện thoại trước khi anh thành công. “Khu vui chơi phải có nhiều người mới vui, không có người thì chơi kiểu gì chứ.” Dáng vẻ Ngôn Tiểu Nặc tỏ ra như một người sành sỏi rồi chớp chớp mắt, “Anh chưa đến khu vui chơi bao giờ à?”

“Chỉ có trẻ con mới tới chỗ đó, bốn công tử sao có thể đến chỗ đó chứ?” Mặc Tây Quyết nói một cách dứt khoát.

Một nơi rẻ tiền như khu vui chơi chỉ có người phụ nữ trước mặt anh là muốn đi thôi. Anh còn nghĩ cô muốn tới câu lạc bộ đánh golf nữa cơ, thật là… haizz.

Mặc Tây Quyết đang suy nghĩ ngày mai có nên đem theo kính râm và khẩu trang đến khu vui chơi hay không, thật là xấu hổ.

Ngôn Tiểu Nặc không muốn tìm hiểu Mặc Tây Quyết đang nghĩ gì, cô ăn no rồi dự định nghi ngơi một lát. Lục Đình sớm đã gửi cho cô tài liệu của các ban giám khảo trong lần tuyển chọn thành viên của hội sinh viên, anh nói muốn cô thoải mái phát huy, nếu đã như vậy thì cô nên nghe theo lời của Lục Đình, Không phải là phát huy tại chỗ sao, cô vẫn biết điều đó, quan trọng là hiểu rõ từng người một.

Cô vừa nằm lên giường, Mặc Tây Quyết liền chèo lên ôm lầy cô, vuốt lên vầng trán của cô: “Đang nghĩ gì vậy?”

“Đang nghĩ về vòng chung kế cuộc thi” Ngôn Tiểu Nặc quay người lại, đôi mắt nhìn vào anh, “Có một chút ý tướng nhưng lại không biết nên bắt đầu từ đâu.”

“Ý tưởng? Nói ra anh nghe xem” Mặc Tây Quyết nheo mày lại, ý tưởng ứng biến lần trước của cô đã rất xuất sắc rồi, nên ý tưởng lần này khiến anh rất có hứng thú.

Ngôn Tiểu Nặc cười, giọng nói từ tốn, khiến người khác cảm thấy như cơn gió mùa xuân vậy, “Em muốn kết hợp các yếu tố truyền thống của phong cách cổ xưa với thời trang đương đại hiện hành vào với nhau” Ánh mắt Mặc Tây Quyết sắng lên, “Ồ? Sao lại nghĩ ra vậy?”

“Chính là tác phẩm đầu tiên của cuộc thi lần trước. Ánh mắt của Ngôn Tiểu Nặc hiện lên một nét suy tư, “Nhưng bộ trang phục truyền thống thuần khiết đó không phù hợp để mặc hàng ngày, em nghĩ phục vụ công chúng vẫn là tốt hơn.”

Mặc Tây Quyết thơm lên má cô, “Thật là thông minh”

Giọng điệu tán dương của anh khiển cô ngượng đỏ mặt, “Em đâu có, cũng là do xem thiết kế của người khác mới có được cảm hứng như vậy.”

“Nhưng em có thể làm mới, đây mới là điều thật đáng quý Mặc Tây Quyết ôm chặt cô vào lòng, trong ánh mắt có một ánh sáng tiềm ẩn, “Anh chờ để xem kiệt tác của em” Đây là lần đầu tiên anh khen ngợi cô, không có nghĩ một đắng nói một nẻo, không có hàm ý mia mai, khiến cô đột nhiên rung động và động lòng.

Hai bàn tay bé nhỏ của cô ôm chặt lấy cổ anh, và để hơi thở nóng bỏng của anh phả vào cơ thể cô, cùng anh tan chảy trong tâm trạng quái dị.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.