Ngôn Tiểu Nặc đau đầu ôm trán, ánh mắt nhìn về hướng khác, cô hận viên đá đáng chết kia! Vị bác sĩ không dám nghĩ nhiều, chỉ hỏi Ngôn Tiểu Nặc: “Học sinh à, em thử động đây chân xem sao, có còn đau không?”
Ngôn Tiểu Nặc nghe lời rồi khẽ xoay chân cười nói: “Không đau nữa, chỉ là hiện tượng giả”
“Thực sự không đau?” Mặc Tây Quyết có chút không tin cô. “Thật không đau nữa.” Ngôn Tiểu Nặc thu chân về, đứng dậy bước đi hai bước, động tác như thường.
Mặc Tây Quyết gật đầu, bước ra khỏi phòng y tế, nhưng lại bị vô số nữ sinh bao vây xung quanh, những người nữ sinh đó nào là muốn chụp ảnh, nào là muốn ký tên, đều đang kêu lên đòi tìm Mặc Tây Quyết ký tên.
Sự lạnh lùng trong mắt anh bắt đầu ngưng tụ, vẫn chưa kịp phát tác thì hiệu trưởng và chủ nhiệm Thôi xuất hiện, mắng vào các nữ sinh, “Còn không mau lên lớp sao!”
Mặc dù là trường đại học, nhưng cái bóng hiệu trưởng và chủ nhiệm khoa vẫn còn trong trái tim của những sinh viên này và mọi người vội vã giải tản. “Tổng giám đốc Mặc , tôi xin lỗi.” Hiệu trưởng xin lỗi chân thành.
Lúc này Ngôn Tiểu Nặc bước ra từ phòng y tế, vừa ngước mặt lên thì nhìn thấy hiệu trưởng và chủ nhiệm Thôi. Ngoài Mặc Tây Quyết ra tất cả mọi người đều có sắc mặt sợ hãi. “Cô không cẩn thận bị ngã trong hoa viên, tôi đi qua nên đưa cô ấy vào phòng y tế” Mặc Tây Quyết giải thích giúp cô, “Bây giờ đã không sao rồi.”
Hiệu trưởng nhanh chóng nói: “Tổng giám đốc Mặc, học giả đã ở trong phòng hiệu trưởng đợi một hồi lâu rồi.”
Ngôn Tiểu Nặc vừa trở lại lớp học trong lòng vừa nghĩ, chả trách hôm nay đích thân anh tới, hoá ra là học giả viện Hàn Lâm khoa học đến trường.
Nhưng sao lại không có ai biết vậy?
Ngôn Tiểu Nặc không muốn nghĩ tiếp, mau chóng trở lại lớp học.
Cũng may vừa trở lại thì bắt đầu vào lớp, cô lẻn vào lớp từ cửa sau, giáo viên cũng đang quay lưng lên bảng.
Nguy hiểm quá.
Phó Cảnh Dao dùng tay ra hiệu cho cô rồi viết 4 chữ: “Có chuyện gì vậy?”
Ngôn Tiểu Nặc đáp lại 4 chữ, “Chỉ là tai nạn.”
Phó Cảnh Dao lại viết tiếp, “Cô đã trở thành giấc mơ của nhiều nữ sinh rồi.”
Ngôn Tiểu Nặc không nói gì, rất hối hận vì đã tới hoa viên.
Sau khi tan học, cô đang chuẩn bị thu dọn đồ đặc rồi mau chóng rời đi, cô vừa thu dọn xong thì chủ nhiệm Thôi đến tìm cô, “Em đi theo cô một chút.” Lại có việc gì nữa đây! “Vâng” Ngôn Tiểu Nặc đáp lại một tiếng, cầm lấy túi xách lên và đi theo chủ nhiệm Thôi.
Cô và chủ nhiện Thôi đi cùng nhau, dường như không có ánh mắt “quan tâm tới cô, cô hỏi nhỏ: “Chủ nhiệm Thôi, chúng ta đang đi đâu vây?”
Chủ nhiệm Thôi không nói gì nữa, dẫn cô đến văn phòng của hiệu trưởng.
Học giả muốn gặp cô, đây là lần đầu tiên cô tiếp xúc trực tiếp với một người cao cấp trong lĩnh vực học thuật như vậy, thực sự có thấy rất hồi hộp.
Mặc Tây Quyết cũng không báo trước với cô, chút nữa nếu có biểu hiện không tốt thì làm sao.
Cô đang suy nghĩ mông lung thì văn phòng của hiệu trưởng ngay trước mặt.
Trước khi cô bước vào thì chủ nhiệm Thôi bước vào trước, cười và nói: “Ngôn Uyển Cừ tới rồi.” Ngôn Tiểu Nặc thấy một ông già tốt bụng hiền từ lại biết cách chăm sóc tốt cho bản thân đang nhìn cô và cười rất thân thiện, khiến cho sự hồi hộp ban đầu trở lên thoải mái hơn nhiều. Cô nở ra một nụ cười xinh đẹp, bước qua và cúi đầu 90 độ cung kính, âm thanh trong trẻo: “Cháu chào học giả ạ, cháu là Ngôn Uyển Cừ”
“Được.” Học giả gật đầu với một nụ cười, hiện lên vẻ hài lòng, “Một cô gái rất thông minh”
“Ông quá khen rồi ạ.” Cô cười khiêm tốn, ánh mắt bất giác nhìn sang Mặc Tây Quyết.
Mặc Tây Quyết đang cười nhìn cô khiến cô nhất thời không mở mắt ra.
Trưởng khoa ở bên cạnh đang vui mừng, “Người học giả muốn gặp đương nhiên là rất ưu tú rồi, không thì sao lại có vinh dự gặp riêng như thế này chứ?” Học giả chỉ gật đầu, cười nhìn cô, cũng không nói lý do gặp cô làm gì.
Ngôn Tieu Nặc đành phối hợp đứng bên cạnh cười theo, lẽ nào cô lại đi hỏi học giả tìm cô có việc gì sao?
Lúc này Mặc Tây Quyết đã cứu lấy cô, “Ông Phó, ông tới đây không gặp cháu gái của ông mà gặp cô ấy làm gì vậy?” Ông Phó? Cái gì đang xảy ra vậy?
Ngôn Tiểu Nặc không thể không lộ ra vẻ ngạc nhiên, Phó học giả cười càng ân cần hơn, “Đứa cháu gái đó của tôi, gặp rồi chưa biết chừng sẽ làm mất mặt trước các vị ở đây, gia đình có một bữa tiệc nhỏ, cháu gái, cháu cũng đi cùng nhé.”
“Cháu sao?” Ngôn Tiểu Nặc càng cảm thấy kinh ngạc hơn, “Cháu có thể đi được sao?”
“Đương nhiên là có thể đi được rồi.” Phó học giả cười đáp, “Nghe nói đua cháu gái của ta rất hợp với cháu, rất được, rất được.”
Ngôn Tiểu Nặc đột nhiên thấy ông trở nên thân thiện rất nhiều, cười và gật đầu, “Vâng, cháu chỉ sợ không hiểu quy tắc nhà họ Phó thôi a.”
“Dù không hiểu quy tắc cũng giỏi hơn đứa cháu gái của ta rất nhiều rồi.” Phó học giả cười rất tự hài lòng.
Cô thấy Phó Cảnh Dao thật là hạnh phúc, có một gia cảnh tốt như vậy. “Phó Cảnh Dao tốt bụng thẳng thắn, tốt hơn cháu rất nhiều.” Ngôn Tiểu Nặc đồng thời khiêm tốn tiện khen Phó Cảnh Dao một hồi. “Được, được, vậy chúng ta không làm phiền nữa.” Phó học giá cười và chào tạm biệt hiệu trưởng và chủ nhiệm Thôi, rồi nói với Ngôn Tiểu Nặc và Mặc Tây Quyết, “Cùng tới nhé!
Cái gì? Mặc Tây Quyết cũng đi?
Mặc Tây Quyết đi trước mặt cô rất tự nhiên, cô bước nhanh hai bước thì kịp anh, thì thầm với anh: “Anh cũng đi sao?”
“Đương nhiên” Giọng nói rất hiển nhiên của Mặc Tây Quyết. “Không phải chứ?” Ngôn Tiểu Nặc lại càng nói nhỏ hơn. “Nếu không vì ông nội của Phó Cảnh Thâm tới chẳng nhẽ anh lại tự nhiên chạy đến đây sao Mặc Tây Quyết đã giải quyết xong nghi ngờ trước đó của cô, Ngôn Tiểu Nặc cuối cùng cũng hiểu ra.
Có thể do ông Phó này rất thích khiêm tốn, ngay cả cháu gái của mình cũng tránh mặt, Mặc Tây Quyết khiêm tốn đến trước thực sự là đúng đắn.
Nhưng bực bội cả một buổi sáng muốn khiếm tốn cũng không thể khiêm tốn được.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]