Chương trước
Chương sau


Phó học giả vừa nghe thấy Ngôn Tiểu Nặc nói biết câu cá, lập tức trở nên vui mừng, “Tốt quá rồi, đi, phía sau nhà có một hồ cá, chủng ta đi câu cá xem sao!”

Câu cả là một việc rất tốn thời gian và phải kiên nhẫn, cô vẫn chưa ăn cơm mà! Nhưng cô làm thế nào có thể từ chối trong khi Phó học giả đang rất hưng phẩn đây?

Đang trong lúc cô rơi vào thế bí, Mặc Tây Quyết điềm đạm nói: “Ông Phó là chủ của gia đình này, nếu đi câu cá vào lúc này e rång ông không có mặt sẽ không ai dám ăn cơm, những người không biết câu cá như tụi cháu chắc bị đói chết mất”

“A, đúng, Tư Quyết nói rất đúng, ăn xong cơm rồi mới đi câu cá.” Nói rồi cười với Ngôn Tiếu Nặc, “Cháu à đừng để bụng nhé.”

“Được câu cá cùng ông cháu rất vui ạ” Ngôn Tiểu Nặc cười nhẹ rồi vô tình nhìn Mặc Tây Quyết Nhưng Mặc Tây Quyết lại không thèm nhìn cô, giống như coi cô không tồn tại vậy.

Nếu không vì thấy anh giúp cô giải vây, thì cô sẽ không thèm nhìn người đàn ông làm chuyện thô lỗ với cô ở nhà người khác như vậy!

Nhưng kẻ biến thái không nhận ra điều đó, từ lúc bước vào phòng khách đã không thèm nhìn cô lấy một cái, dường như đều là lỗi của cô vậy.

Lúc này bà Phó tới và nhẹ nhàng nói: “Đến giờ dùng cơm rồi.”

Phó học giả ngồi ở vị trí chính, mọi người ngồi theo thứ tự, Ngôn Tiểu Nặc ngồi cạnh Mặc Tây Quyết.

Phó Cảnh Thâm mở một chai rượi sâm banh, nhưng không giống như thường lệ mở sâm banh, khi mở ra đột nhiên sẽ bị bản lên cao, mà là dùng một phương pháp rất đặc biệt, chiếc nắp chai được mở ra, sâm banh màu hổ phách bên trong không bị rớt ra ngoài một chút nào.

Vô cùng thanh lịch và cao cấp, Ngôn Tiểu Nặc không nhớ đã từng xem qua ở quyển sách nào, cách mở sâm banh này mới thực sự là lãng mạn của Pháp.

Nhưng lại không thể giải thích được sự quen thuộc này.

Điều này là không thể Cô cúi đầu xuống, không để anh ấy nghĩ ngợi, rượu sâm banh được rót vào chiếc ly pha lê chân cao, cô cố hết sức để phớt lờ đi, nhưng sự thực đúng là như vậy.

Có lẽ chỉ là sự trùng hợp ngẫu nhiên, điều này có thể thuộc về nghi thức và nhận thức của giới thượng lưu cũng là điều bình thường.

Cô hơi ngước đầu nhìn sang Mặc Tây Quyết, chỉ thấy vẻ mặt bình thản lạnh như băng của anh. Ngôn Tiểu Nặc chưa bao giờ dám so sánh trí thông minh với Mặc Tây Quyết, dựa vào trí thông minh và sự nhạy bén cao hơn cô rất nhiều của anh, anh không thể nào mà không phát hiện ra. “Nếu như em còn tiếp tục nhìn trộm anh thì người bạn tốt của em sẽ quay lưng lại với em đấy.” Mặc Tây Quyết đột nhiên nói nhỏ chỉ đủ hai người nghe với cô.

Ngôn Tiểu Nặc thu lại ánh mắt lại, cúi đầu xuống lầm bầm: “Anh không cảm thấy rất kỳ lạ sao?”

“Không cảm thấy gì cả.” Mặc Tây Quyết trả lời dứt khoát. Ngôn Tiểu Nặc cảm thấy bất lực. “Nào, chúng ta cùng chạm cốc nào!” Ông Phó nâng ly rượi sâm banh lên ân cần nói.

Ngôn Tiểu Nặc gạt bỏ suy nghĩ của cô đi, miệng cười và nâng ly lên nhấp một ngụm nhó. “Đây là sâm banh mà Cảnh Thâm mang từ Pháp về, mọi người thấy mùi vị thế nào?” Phó hoc giả ngấp một ngụm, khẽ nhắm mắt lại cảm thấy rất hài lòng. “Rượu này vị rất ngon, không biết Cảnh Thâm đã mua ở đâu vậy?” Mặc Tây Quyết nhìn Phó Cảnh Thâm đang ngồi đối diện đôi mắt đang trầm tư.

Biểu cảm của Phó Cảnh Thâm vẫn rất điềm đạm, “Anh Quyết rất có hứng với loại rượu này sao? Rượu này là do một người bạn tôi tặng.”

“Không biết người bạn đó là ai?” Nhìn Mặc Tây Quyết giống như chỉ hỏi vu vơ, nhưng biểu cảm lại hơi nghiêm túc. Phó Cảnh Thâm cười nhẹ, “Anh Quyết có hứng muốn biết sao?”

Mặc Tây Quyết trả lời như hỏi: “Trong rượu còn có mùi thơm của hoa, thiết nghĩ người bạn của anh là một người rất thanh lịch, nếu như hôm nay cô ấy cũng có ở đây, thì tôi cũng muốn hỏi xem rượi này từ đâu mà ra.”

“Mặc Tây Quyết đã có hứng thú như vậy thì Cảnh Thâm con cũng tiết lộ một chút cũng không sao.” Ông phó ngồi bên cạnh nói. Tay của Ngôn Tiểu Nặc cầm dao và nĩa hơi chặt, cô nhìn qua Cảnh Dao thấy cô ấy cũng có chút tò mò.

Cô ấy dường như cũng không biết. “Ba à, con cũng chỉ được tặng có một chai, con cũng không biết rượu đến từ đầu.” Câu trả lời của Phó Cảnh Thâm không để lộ bất kỳ một thông tin nào.

Ông Phó và bà Phó đều có chút ngượng ngùng, bà Phó đành phải kết thúc bằng một câu, “Vậy lần sau nếu con có gặp người bạn đó, hãy nhớ giới thiệu cho cô Quyết làm quen nhé.”

“Vâng ạ” Phó Cảnh Thâm rất nhanh chóng trả lời.

Phó học giả cười nói: “Nào, cùng uống thêm một ly nữa, vì sự tranh luận rượu của hai người này!”

Ông nói như vậy khiến cho không khí đột nhiên trở lên vui vẻ hơn nhiều, mọi người lại cùng nhau nâng cốc. “Anh, không phải em nói anh, người ta đã muốn biết như vậy, có gì mà không thể nói chứ?” Phó Cảnh Dao đặt ly rượu xuống, không vui trách móc nhẹ. “Ngốc ạ, em thích ăn nhất là gan ngong, thứ đi xem vị thế nào?” Phó học giả không đợi để Phó Cảnh Thâm trả lời liền lập tức lên tiếng. “Ông nội, ông lại không giúp cháu rồi!” Phó Cánh Dao ăn một miếng gan ngỗng và nói.

Phó học giả cười ha ha và nói, “Anh con đã không muốn nói ra, thì không nên ép. Cháu xem Uyển Cừ còn chưa nói gì cả.” Ngôn Tiểu Nặc thấy ông nhắc tới mình, cô muốn nói điều gì đó, nhưng cô có chứng cứ gì không? “Cảnh Dao tính thẳng thắn, không có ý gì cả.” Ngôn Tiểu Nặc cười và nói, “Cảnh Thâm chắc cũng sẽ không để bụng đầu a.”

“Điều đó thì đương nhiên rồi” Phó Cảnh Thâm hơi gật đầu.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.