“Nướng cá?” Mặc Tây Quyết nheo mày, sắc mặt tò mò, “Nướng kiểu gì?” Ngôn Tiểu Nặc cưởi mim, “Chính là dùng lửa để nướng cá!”
Hi hi, cô biết Mặc Tây Quyết chưa từng tiếp xúc qua cuộc sống nông thôn nguyên sinh này.
Thấy mọi người đều không có ý kiến gì, sự hào hứng của Phó học giả lại càng tăng lên, “Ừm, Thâm à, cháu phụ trách làm sạch cá nhé, hai đứa cháu gái phụ trách nướng cá, còn cháu Quyết thì làm mồi lửa và kẹp cá.”
Phó Cảnh Thâm đồng ý trước: “Vâng ạ”
“Hi, anh trai, anh là bác sĩ công việc này tụi em không có tay nghề bằng anh.” Phó Cảnh Dao cười hi hi và nói, “Ông nội thật sáng suốt”
Phó học giả cảm thấy đắc ý rồi cười lên, khoé miệng của Mặc Tây Quyết hơi nhếch lên, để anh làm bếp lửa và giá kẹp cá, loại công việc này mà được gọi là sáng suốt sao?
Mặt trời đã lặn đằng tây, giỏ cá của bốn người cũng đầy cá.
Bên canh ao cá có một cái đình 8 góc rất lớn, xung quang cái đình được dia bởi một lớp thảm dày, giờ thì phải cuộn tấm thảm lại, nếu trời lạnh thì mới bỏ ra dùng, không có một chút khe hở cảm thấy còn ẩm hơn cả có cửa sổ.
Ở đình có tấm thảm cho dù ngồi bệt hẳn xuống cũng không cảm thấy lạnh, tấm thảm rất mềm mại cảm giác rất dễ chịu.
Mặc dù nói Phó học giả giao nhiệm vụ cho Mặc Tây Quyết phụ trách về lửa, nhưng cả gia đình nhà họ Phó không có ai dám để cho Mặc Tây Quyết động chân động tay trở thành một người khuân vác cả.
Vì vậy, những việc mà Mặc Tây Quyết làm là, người hầu trong nhà mang đến một cái bếp điện lớn và anh chỉ cần nhe nhàng bật nút mở lên là được.
Còn Phó Cảnh Thâm thì thảm hơn nhiều, sự sach sẽ vốn dĩ của bác sĩ làm cho anh không dám mạnh tay mổ cá, buồn hơn nữa là giữa việc mổ cá và làm phẫu thuật đều như nhau, nhưng nếu là bệnh nhân thì họ có thể năm trên giường bệnh và để cho anh làm phẫu thuật, còn cá thì năm trên thớt và phải làm cho nó chết. “Bác sĩ Phó anh nên dùng dao làm cho con cá choáng trước đã” Ngôn Tiểu Nặc thấy vậy liền lên tiếng, vì cá vật lộn làm cho nước bản tứ tung, mà con cá đó cuối cùng có thể vật lộn rất mạnh không thi sẽ không bắt được nó nữa. “Đánh nó bị choáng?” Phó Cánh Thâm cầm con dao chuẩn bị đánh choáng nó nhưng lại không biết đánh vào đầu.
Mặc Tây Quyết điềm đạm nói, “Giống như đánh vào người ý, anh đánh vài cái vào mông có thể làm họ ngất đi không?”
“Nếu đánh được ở đầu thì tôi phải đánh ở đuôi làm gì?” Phó Cảnh Thâm cắn răng, tay giơ dao lên, ánh mắt anh dữ dội và toát mồ hôi ra. “Hay là đưa cho người hầu làm đi, đừng có làm tay mình chặt luôn thì xong.” Mặc Tây Quyết thư thái nói, dáng vẻ như xem chuyện xôn xao mà không có quan tâm vậy.
Nhưng những người hầu sau khi mang lò than và giá kẹp đến đã được lệnh rút lui rồi, lúc này lại đi gọi người hầu thì đâu có kịp?
Hơn nữa là Phó Cảnh Thâm đã từ chối sự giúp đỡ của người hầu, lúc này nếu lại gọi người hầu tới không phải tự mình tát vào mặt mình sao?
Ngôn Tiểu Nặc nói: “Bác sĩ Phó, hay là để tôi làm cho?”
“Cô cứ ngồi ở đây, không được đi.” Mặc Tây Quyết không chờ Phó Cảnh Dao đồng ý liền lên tiếng.
Phó học giả cũng nói: “Đúng đấy, con gái không nên làm những việc giết cá.”
Phó Cảnh Dao biểu thị lực bất tòng tâm, “Hay anh làm con trạch trước đi?”
“Con trach rất trơn lại rất khó giữ” Phó học giả nói với một thái độ rất chuyên nghiệp.
Phó Cảnh Thâm cảm thấy rất hối hận, sao anh không rời đi khi vào bữa chứ?
Ngôn Tieu Nac nhìn Mặc Tây Quyết, rồi nói nhỏ nhẹ: “Anh ấy làm gần được 10 phút rồi.”
Mặc Tây Quyết không thể chịu được là ảnh mặt mong đợi của cô, đứng dậy bước tới cạnh Phó Cảnh Thâm, nói điềm đạm: “Để tôi.”
“Anh sao?” Phó Cảnh Thâm như đang xem chuyện cười vậy, “Một tổng giám đốc không bao giờ chạm tay vào những việc này lại tự mình giết cá sao?”
“Giết cá có khó hơn câu cá không?” Mặc Tây Quyết hơi cau mày, anh thường có những câu làm người khác kinh ngạc, khiến cho Phó Cảnh Thâm không nói được gì. “Tổng giám đốc Mặc, hay là để em đi gọi người hầu đến?” Phó Cảnh Dao nhìn anh cô bối rối và rất lo lắng nói với Mặc Tây Quyết.
Mặc Tây Quyết không để ý những lời Phó Cảnh Dao nói, tay trái giữ chặt con cá, tay phải đạp con dao xuống, một đòn mạnh sau một tiếng đạp mạnh con cá cuối cùng cũng bị bất động Moi người đều bị kinh ngạc, đặc biệt là Phó Cảnh Thâm, một gương mặt thanh tú thậm chí còn chết lặng hơn. “Đứng ngây ra đó làm gì?” Mổ bụng không phải là công việc của anh sao? Mặc Tây Quyết nhìn Phó Cảnh Thâm đang đứng như người gỗ rồi nói.
Phó Cảnh Thâm đi ra không một chút do dự, như thể con cá đang nằm đó là Mặc Tây Quyết vậy.
Sau đó Mặc Tây Quyết hoàn toàn không nhận ra điều đó, anh đứng bên cạnh ra chỉ huy: “Rửa sạch sẽ, anh xem ở chỗ này vẫn có có vết máu, còn nữa chút nữa anh cũng phải rửa tay cho thật sạch, tanh quả Ngôn Tiểu Nặc sợ anh nói tiếp sẽ bị Phó Cảnh Thâm vứt hần con cả lên mặt anh, rõ ràng là đang khoe khoang mà, kiểu người này đảng bị đòn nhất.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]