Chương trước
Chương sau


Ngôn Tiểu Nặc thực sự cảm thấy hơi mệt, há miệng ngáp một cái rồi nhắm mắt lại ngủ thiếp đi.

Mặc Tây Quyết nhìn cô rồi lắc đầu, lâm bầm nói nhỏ: “Đặt đầu xuống là ngủ, cũng không sợ bị lạnh.” Nói rồi anh đắp lên một cái chăn mỏng cho Ngôn Tiểu Nặc.

Rồi quay ra nhẹ nhàng đóng cửa, Mặc Tây Quyết đến tầng sách lầu 2 để mở một cuộc họp trực tuyến. Thực ra không phải là không có cuộc họp, mà là vì anh đưa Ngôn Tiểu Nặc về nên đổi thành cuộc họp trực tuyến.

Nội dung cuộc họp liên quan đến Ngôn Tiểu Nặc, anh dự định sẽ kiểm duyệt những thiết kế của Ngôn Tiểu Nặc. Một lúc sau, gương mặt của giám đốc bộ phận công chúng và Toàn Cơ đã xuất hiện trên màn hình. Mặc Tây Quyết im lặng nghe hai người phát biểu và đưa ra ý kiến, về việc thiết kế thì không có chút rắc rối gì và đã được thông qua.

Cuộc họp được diễn ra rất thuận lợi, khi sắp kết thúc cuộc họp thì Mặc Tây Quyết điềm đạm nói: “Toàn Cơ, cô ở lại, tôi có lời muốn nói với cô.”

Hình ảnh của giám đốc bộ phận công chúng biến mất trên màn hình, trên màn hình chỉ còn lại Toàn Cơ, “Anh Quyết, có việc gì muốn hỏi em sao?”

“Em học được không ít từ người đó nhi” Giọng điệu của Mặc Tây Quyết vẫn rất bình thản, nhưng biểu cảm của anh dần dần nghiêm nghị lại, “Hai người, thêm dầu vào lửa, em dường như rất giỏi về chiêu trò này”

Sắc mặt của Toàn Cơ thay đoi, “Anh Quyết, anh nhất định phải nói những điều đó với em sao?”

“Nói lời khó nghe vì việc làm của em khó coi” Mặc Tây Quyết lạnh lùng văn lại, “Em muốn làm gì anh không quan tâm, nhưng anh không cho phép làm gì với Ngôn Uyến Cừ.”

“Anh Quyết, anh nên biết vì em muốn tốt cho anh!” Sắc mặt của Toàn Cơ thay đổi hoàn toàn, “Cô ta hoàn toàn không xứng với anh!”

“Xứng hay là do anh quyết định. Đôi mắt đen của Mặc Tây Quyết khẽ nheo lại, “Toàn Cơ đây là lần cuối cùng anh nhắc nhở em.”

Nói xong anh tắt màn hình đi. Toàn Cơ ngơ người nhìn màn hình bị tắt trước mặt, một hồi sau cô thở một hơi dài.

Mặc Tây Quyết gập laptop và quyển sổ ghi chép lại, bước ra khỏi phòng thì thấy Ngôn Tiểu Nặc đang đứng ở cửa. “Em tinh rồi à?” Mặc Tây Quyết đóng cửa phòng sách lại, nhẹ nhàng nói.

Ánh mắt của Ngôn Tiểu Nặc sáng lung linh đầy rạng rỡ, “Vâng, em ngủ rất ngon, lúc tỉnh dậy không thấy anh thì nghe Duy Đức nói là anh ở trên tầng đang họp trực tuyến “Cơm đưa tới rồi sao?” Mặc Tây Quyết năm tay cô bước xuống nhà. “Vâng, quản gia Duy Đức đã mang tới rồi.” Ngôn Tiểu Nặc được anh nằm tay đi về phía trước, “Vừa đi xong, đồ ăn vẫn còn nóng.”

“Vậy thì ăn cơm thôi.” Mặc Tây Quyết cùng cô ngồi xuống trước bàn ăn. Hai người ăn cơm không nói một lời gì cả, nhưng không khí thì rất tốt, thậm trí có một cảm giác rất ấm áp. Ngôn Tiểu Nặc không đói lắm vì trước đó đã ăn cá nướng, cô chỉ ăn một chút để tượng trưng, chủ yếu là cô muốn cùng Mặc Tây Quyết ăn cơm.

Thực ra vừa rồi cô đứng ngoài cửa đã nghe thấy những lời mà Mặc Tây Quyết nói với Toàn Cơ.

Trong lòng cô cảm thấy rất phức tạp, cô không ngờ rằng Mặc Tây Quyết lại nói những lời đó ra. Phải làm thế nào đây?

Ngôn Tiểu Nặc có chút hoang mang. “Sao vậy?” Mặc Tây Quyết gắp cho cô một miếng thịt sường, “Cơm không ngon sao?”

“Không phải.” Ngôn Tiểu Nặc ăn hết miếng thịt sườn, rồi đặt bát đũa xuống cười nói, “Em ăn no rồi.”

“Ngôn Uyển Cừ.” Mặc Tây Quyết bình thản nói, “Anh không cho phép em bỏ trốn, em nghe rõ chưa?”

Trong ánh mắt của anh không có một chút ý đùa nào, đôi mắt đen cực kỳ nghiêm túc.

Ánh mắt của Ngôn Tiểu Nặc trở nên không biết phải làm thế nào. “Em nên làm gì thì làm làm cái đó.” Mặc Tây Quyết tiếp tục nói, “Không cần phải lo lắng những thứ khác.” Sao cô có thể không lo làng được chứ?

Giữa hai người họ tràn đầy sự che giấu và lừa dối, cô vốn dĩ không phải là thân phận hiện tại, cô không dám nghĩ tới Mặc Tây Quyết sẽ như thế nào nếu biết được chân tướng sự việc. Sẽ tức giận, sẽ thất vọng hay là sẽ đau lòng đây?

Ngôn Tiểu Nặc nghĩ đến mà rùng mình. “Lạnh sao?” Mặc Tây Quyết bể cô lên rồi quay người đi vào nhà tắm.

Từ nhà tắm bước ra, thấy cô vẫn đang ngồi ngây người ở đó, anh vuốt ve tóc cô rồi nói, “Nước nóng chuẩn bị xong rồi, đi tắm đi rồi đi ngủ. “Vâng.” Ngôn Tiểu Nặc đáp lại một tiếng, đứng dậy lấy đồ tåm mới từ trong tủ quần áo và đi vào phòng tắm.

Mặc Tây Quyết cũng lấy đồ tắm của anh. “Này?” Ngôn Tiểu Nặc ngạc nhiên nhìn anh, “Em đang tắm anh làm gì vậy?”

“Đương nhiên là tắm cùng em rồi.” Mặc Tây Quyết nói như một cách hiển nhiên.

Họ đã rất lâu không tâm cùng nhau rồi, sao hôm nay anh lại nhớ ra vậy? “Không cần đâu, em tự tắm được rồi.” Ngôn Tiểu Nặc từ chối, gương mặt đỏ ứng lên. “Sao lại không cần? Em ngốc như vậy, tinh thần lại không được tốt, nhỡ đâu có việc gì xảy ra trong nhà tắm thì làm sao?” Lý do của Mặc Tây Quyết rất có lý.

Ngôn Tiểu Nặc cần răng, “Em đâu có ngốc như vậy? Làm như em không thể tự chủ sinh hoạt không bằng”

Anh đang hình dung cô giống như người già bị bệnh đãng trí sao?

Mặc Tây Quyết sờ lên cánh tay bị thương của cô, “Người có thể tự chăm sóc cho bản thân sẽ không bao giờ để tay mình bị bỏng trước lò nướng điện từ như vậy.”

“Anh!” Ngôn Tiểu Nặc bị anh chặn đứng lại không nói được gi.

Mặc Tây Quyết bế cô lên rồi năm vào trong bồn tắm matxa, biết tay có bất tiện, anh giúp cô chà tăm cơ thể.

Mới bắt đầu thì dùng khăn tắm để rửa, nhưng sau đó sao anh lại không dùng khăn tắm nữa chứ? “Mặc Tây Quyết tay của em bị đau rồi.” Ngôn Tiểu Nặc chịu đựng cảm giác ngứa ngáy từ da và nhắc nhở anh nhẹ nhàng, giọng nói rên ri. “Anh biết.” Mặc Tây Quyết chỉ trả lời cô 3 chữ nhưng vẫn không dừng lại.

Vào lúc cuối cùng Mặc Tây Quyết mới dừng lại bê cô ra khỏi phòng tắm, lấy một cái khăn tắm lớn quấn quanh người cô lại như một cái bánh trưng, “Em ngủ trước, anh đi tầm chút nước mát.”

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.