Khi Ngôn Tiểu Nặc tỉnh dậy mới có 5 rưỡi sáng. 
 Vì đột nhiên phải cùng Mặc Tây Quyết đi Nhật Bản làm cô thao thức cả đêm nên sáng sớm đã tỉnh dậy rồi. 
 Ngước đầu lên thấy người anh đang ôm chặt lấy cô, đôi mắt vẫn đang say sưa trong giấc ngủ. 
 Ngôn Tiểu Nặc nhẹ nhàng đứng dậy, chưa kịp bước xuống giường thì Mặc Tây Quyết mắt hơi mở ra và nói, “Em làm gì vậy?” 
 “Em vào nhà vệ sinh.” Ngôn Tiểu Nặc khoác lên mình bộ váy ngủ, “Chà, vừa ra ngoài vẫn còn hơi lạnh.” 
 Mặc Tây Quyết nhìn cô, “Lần sau đi ngủ đừng có uống nhiều nước như vậy, cả đêm vào nhà vệ sinh biết bao nhiêu lần.” Gương mặt nhỏ của Ngôn Tiểu Nặc đỏ ứng lên, “Anh ngủ thêm chút nữa đi, vẫn còn sớm.” Rồi nhanh chóng chạy vào nhà vệ sinh. 
 Cô cố tình ở trong nhà vệ sinh một lúc, dùng chiếc khăn ướt lau lên mặt, khuôn mặt cô trở lên tinh táo rất nhiều. Cô bước ra rón rén, thật cảm ơn Mặc Tây Quyết vì đã trải một lớp thảm dày ở trong nhà tắm, cô bước đi không phát ra bất kỳ âm thanh nào. 
 Vì tối qua quá mệt nên Mặc Tây Quyết vẫn còn đang ngủ say, khi cô bước ra ngoài anh không hề biết gì cả. 
 Ngôn Tiểu Nặc bước tới cửa phòng ngủ rồi bước sang căn phòng ngủ phụ bên cạnh, bổ trí của căn phòng phụ và căn phòng chính khá giống nhau, cửa phụ đều trực tiếp nối với khu vườn nhỏ. 
Cô mở cửa của khu vườn nhỏ ra, chạy một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-ba-dao-chieu-vo-yeu/2758030/chuong-144.html