“Về đến nhà?” Ngôn Tiểu Nặc hoàn toàn kiệt sức và há hốc miệng, “Anh, không phải anh nói ngày mai mới về sao?” Giọng nói của Mặc Tây Quyết hơi chậm lại: “Nhưng anh muốn được thấy em ngay lúc này.”
“Á?” Ngôn Tiểu Nặc không ngờ rằng anh lại về vào lúc này, nhưng giờ Lục Đình vẫn còn đang ngủ, nhỡ bị Mặc Tây Quyết nhìn thấy thì..
Hu hu hu, sao cô lại có cảm giác bị bắt quả tang đang làm chuyện xấu chứ? Không đúng, là cô tốt bụng có ý giúp đỡ người khác, không thể nhìn Lục Đình bị ngất đi như vậy được? Cho dù Mặc Tây Quyết có nổi giận, cô cũng sẽ đấu tranh vì chính nghĩa. “A lô?” Mặc Tây Quyết gọi một tiếng, “Em đang nghĩ gì thế?”
“Ừm? Sao thế?” Ngôn Tiểu Nặc trở lại bình thường rồi hỏi một câu. “Đang nghĩ gì thế, em có chuyện gì giấu anh sao?” Đột nhiên giọng của Mặc Tây Quyết trở lên lạnh lùng, “Hay là nhân cơ hội anh không ở nhà, em mang trai bừa bãi về nhà đúng không?”
“Anh nói linh tinh cái gì thế!” Giọng nói củ Ngôn Tiểu Nặc cũng trở nên lạnh lùng, “Cái gì mà đàn ông bừa bãi!” Sao con người này nói chuyện lại khó nghe đến vậy?
Lúc này chuông cửa vang lên, Ngôn Tieu Nặc lại bị doạ cho một trận, chiếc tai nghe của điện thoại rơi xuống đất. Cô đặt lại tại nghe vào chỗ cũ rồi bước tới cửa, từ một lỗ nhỏ ở cửa nhìn ra thì thấy gương mặt thanh tú của Mặc Tây Quyết.
Cô mở cửa ra, Mặc Tây Quyết mặc trên người một bộ quần áo màu đen, gương mặt lạnh lùng, nếu không phải là Ngôn Tiểu Nặc biết anh, không thì cô cảm thấy giống như ma quỷ đang gõ cửa vậy.
Hoá ra không phải là ma, Ngôn Tiểu Nặc vẫn cảm thấy hơi sợ rồi vỗ nhẹ lên ngực: “Không sợ, không sợ đó là người!”
Kiểu người gì vậy, chưa kịp vào đến cửa mà đã đòi hôn cô rồi?
Nụ hôn mãnh liệt như một cơn mưa và cơn gió dữ dội, cái lạnh giá trên anh hoà quyện với nhiệt độ ấm áp của cơ thể cô, dần dần hoà quyện vào với nhau “Em đã uống rượu à.” Mặc Tây Quyết ôm chặt lấy cô, giọng nói trầm xông mang theo sự giận dữ.
Ngôn Tiểu Nặc thu ngọn vào trong lòng anh, giọng nói chậm dãi: “Vâng, em chỉ uống một ngụm nhỏ, cũng là rượu vang đỏ”
“Không say đó chứ?” Mặc Tây Quyết nhìn chằm chằm lên. gương mặt cô, thấy thần thái tỉnh táo mới yên tâm.
Ánh mắt của Ngôn Tiểu Nặc chớp chớp: “Đâu có, em biết giữ chừng mực mà.”
“Dựa vào em sao?” Mặc Tây Quyết đương nhiên là không tin vào cô, “Em có thể từ chối người khác mời rượu sao?”
“Em.” Ngôn Tiểu Nặc đang định bác bỏ thì phát hiện Mặc Tây Quyết nói rất đúng, nên đành im lặng không nói gì. Cơ thể đột nhiên cảm thấy lơ lửng, cô bị anh bể bổng lên rồi đi vào phòng.
May quá, may quá, Ngôn Tiểu Nặc nghĩ thầm trong bụng, Mặc Tây Quyết không hề phát hiện ra sự tồn tại của Luc Đình. Nhưng sao anh chàng này lại cởi quần áo của cô ra vậy! “Anh làm gì vậy?” Ngôn Tiểu Nặc ôm lấy cơ thể không để anh đi xa hơn. Đôi mắt của Mặc Tây Quyết tối sầm lại giọng nói hơi khàn: “Em nói thử xem?”
Anh chàng này mỗi lần làm chuyện đó đều phát ra âm thanh khá lớn, nhưng Lục Đình đang nằm ở phòng bên cạnh, có thực sự không muốn phát “Trực tuyến.”
“Cả đường về đây chắc anh khát rồi đúng không?” Ngôn Tiểu Nặc nhanh chóng đứng dậy chạy xuống giường, “Để em đi rót cho anh một tách chà”
Mặc Tây Quyết nhìn theo bóng dáng vội vàng của cô, khoé môi khẽ cười lên.
Ngôn Tiểu Nặc bước vào trong phòng khách, nhẹ nhàng thở dài một hơi, cô bước đi rón rén vào phòng của Lục Đình để xem anh thế nào, nhưng trên giường không thấy bóng dáng của Lục Đình đâu cả!
Cô nhìn vào cánh cửa sổ rồi ngay lập tức hiểu ra, chỉ là không biết rời đi từ lúc nào, nghe được những gì.
Nhưng dù có nghe được đi chăng nữa, nhưng sự thật cô và Mặc Tây Quyết sống cùng nhau không thể tránh được. Ngôn Tiểu Nặc cảm thấy hơi buồn, phía sau lại phát ra một giọng nói trầm nhỏ: “Em đang nhìn gì vậy?”
“Làm em giật mình!” Ngôn Tiểu Nặc vuốt tay lên lồng ngực phàn nàn, “Người doạ người thật sự có thể doạ chết nhau được đấy.” Mặc Tây Quyết cười rồi xoa lên đầu cô, “Được rồi, còn đang nhìn vào lối thoát của em sao? Em yên tâm, ngày mai anh sẽ bảo người sửa lại”
“Đương nhiên là bỏ cái cửa sổ này đi thay vào đó là xây một bức tường bít lại!” Mặc Tây Quyết nói một cách chắc như định, “Để tránh em lại chơi trò trốn thoát với anh.”
“Anh đáng ghét sao?” Mặc Tây Quyết hơi cúi đầu xuống, rồi vỗ lên mông cô, “Vậy thì anh sẽ đáng ghét cho em thấy.”
Ngôn Tiểu Nặc thoát khỏi bàn tay của anh, “Để em đi rót trà cho anh.”
“Đừng rót nữa” Mặc Tây Quyết rót một cốc nước trăng rồi uống hết, “Em mau đi ngủ đi, anh đi tắm cái đã Ngôn Tiểu Nặc đứng sung người vài giây, rồi trả lời một cách mơ hồ và trở về phòng.
Mặc Tây Quyết hôn nhẹ lên đôi môi hồng của cô rồi mới đi vào nhà tắm.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]