Ngôn Tiểu Nặc có chút chưa quen, ánh mắt trên màn hình rọi vào làm mắt cô hơi khó chịu, cô bất giác nhắm mắt lại, lúc này tay kia của Mặc Tây Quyết đã che trước mắt cho cô.
Vì âm thanh quảng cáo quá lớn, Mặc Tây Quyết cúi đầu xuống, ghé vào tai cô và nói, “Đỡ hơn chưa?”
Giọng nói trầm dịu dàng và mùi thơm nhẹ của anh, khiến cô cảm thấy trong lòng ấm áp rất nhiều và yên tâm.
Giọng nói của cô mềm mại dịu dàng, “Vâng, không sao rồi.”
Lúc này tay của Mặc Tây Quyết mới dần dần hạ xuống, Ngôn Tiểu Nặc cũng dần quen với ánh sáng ở đây.
Bàn tay anh luôn nắm chặt lấy tay cô, không phút nào buông ra.
Cuối cùng thì quảng cáo cũng kết thúc, màn hình đột nhiên tối vào, bộ phim bắt đầu.
Đây là một bộ phim nói về giữa lợi ích quốc gia nảy sinh ra một tình yêu khắc cốt ghi tâm hiếm có.
Sau khi ánh đèn tắt đi thì Mặc Tây Quyết mới bỏ kính và khẩu trang xuống, đẹp giống như một bức tượng điêu khắc hoàn mĩ.
Còn Ngôn Tiểu Nặc thì rất nghiêm túc, và những khúc mắc giữa các nhân vật chính với nhau khiến cô liên tục suýt xoa.
Một bộ phim dài 1 tiếng 40 phút, Mặc Tây Quyết ngoài việc nắm tay cô ra, không hề nói gì với cô cả, cũng không làm gì với cô cả.
Lẽ nào anh cũng bị cốt truyện làm cho thu hút rồi?
Không phải chứ, nếu không phải vì hơi nóng trong lòng bàn tay cô, cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-ba-dao-chieu-vo-yeu/2757971/chuong-173.html