Không hề có tai nạn xảy ra, Ngôn Tiểu Nặc có chút yên tâm hơn, chỉ là tâm trạng anh không tốt nên đã đi trốn. Tâm trạng không tốt……
Cô bỗng nhớ lại chiếc cầu lớn lần trước.
Ngôn Tiểu Nặc lái xe lên cây cầu lần trước, cô bỗng nhiên nhìn thấy một bóng người đứng ở đó.
Cô lập tức dừng xe bước xuống, một làn gió lạnh ập vào trong cổ, lạnh đến mức toàn thân cô co rúm lại.
“Mặc Tây Quyết?”
Ngôn Tiểu Nặc quay sang bóng người hét lên một tiếng. Mặc Tây Quyết quay đầu lại nhìn thấy cô đang mặc đồ ngủ, run lẩy bẩy đứng ở đó, trên chân còn đang đeo dép lê.
Vừa ngạc nhiên vừa vui mừng lại vừa thương xót, anh chạy tới ôm chặt cô vào lòng, cởi áo gió quàng lên cho cô.
“Đừng đứng ở đây, chúng ta đi về, anh trai anh đang lo lắng đấy”
Ngôn Tiểu Nặc kéo tay anh bước vào trong xe, lại phát hiện bàn tay vẫn luôn ấm áp của anh lúc này lại lạnh như băng.
Mặc Tây Quyết nhìn cô, trong đôi mắt đen láy bỗng trầm lắng.
Làn gió lạnh như một con dao sắc nhọn, tạt lên khiến khuôn mặt cô cứng đờ lại, Mặc Tây Quyết đứng im không cử động, Ngôn Tiểu Nặc tiến lên trước ôm lấy anh.
Áo len của anh rất lạnh.
“Mặc Tây Quyết em biết là anh trách em, thế nhưng xin anh hãy đi về được không?”
Ngôn Tiểu Nặc ôm chặt lấy eo anh, “Chúng ta đi về rồi hằng nói, anh muốn hỏi em cái gì em cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-ba-dao-chieu-vo-yeu/2757803/chuong-201.html