Tách trà bằng pha lê bị ném trên mặt đất, những mảnh vỡ bay tung tóe, trái tim Ngôn Tiểu Nặc run rẩy.
Xảy ra chuyện gì vậy?
Cô nhìn thấy không có người nên xoay người cầm chổi tới quét dọn.
Mặc Tây Quyết nhìn thấy cô đi ra nên muốn bước tới, lại bị cô lên tiếng ngăn cản: “Anh đứng ở đó đừng động, em tới quét dọn một chút đã.”
Cô cẩn thận quét hết những mảnh vỡ, lại cúi người xuống kiểm tra một lần, xác định bản thân đã quét sạch rồi lúc này mới đặt mọi thứ trở về vị trí cũ.
“Xảy ra chuyện gì mà lại tức giận như vậy?” Ngôn Tiểu Nặc bước tới nắm lấy tay anh.
Mặc Tây Quyết lắc đầu: “Không có gì, em đói chưa, anh dẫn em đi ăn cơm”
Anh không muốn nói thì cô cũng không truy hỏi nữa, chỉ gật đầu: “Không cân phải ra ngoài ăn đâu, em đi nấu một vài món.”
“Được.” Mặc Tây Quyết cười, xoa đầu của cô: “Lâu lắm rồi không được ăn cơm em nấu”
Ngôn Tiếu Nặc cười, xoay người đi vào nhà bếp.
Cô cố tình làm thật nhiều món ăn, có canh có đồ tráng miệng, như vậy sẽ khiến tâm trạng của Mặc Tây Quyết tốt hơn một chút.
Sau khi làm xong những thứ này, cô không gọi anh tới ăn ngay. Cô muốn biết, rốt cuộc là chuyện gì lại khiến Mặc Tây Quyết tức giận như vậy.
Cô nhẹ nhàng bước tới, phát hiện anh đang ngồi sau bàn làm việc xem một tập văn kiện.
Anh phát hiện ra cô, anh hơi cười nói: “Nấu xong rồi hả?”
“Ừm, thời gian không còn sớm nữa, ăn cơm thôi” Ngôn Tiểu Nặc nhẹ giọng nói: “Buổi chiều em vẫn còn tiết học.”
“Vậy chúng ta ăn thôi.” Mặc Tây Quyết lập tức đứng dậy, cùng với cô đi vào nhà ăn.
Trong lòng Ngôn Tiểu Nặc có chuyện nên cô ăn rất chậm, cô thử chuyển chủ đề: “Tháng sau có một vài hoạt động cho nên em sẽ bận mấy ngày.”
“Ừm” Mặc Tây Quyết chỉ ừm một tiếng trả lời cô.
Như vậy là đồng ý rồi hả? Ngôn Tiếu Nặc cũng không nói gì nữa. Anh nắng mưa thất thường, cô vẫn không nên nói gì nữa thì hơn.
Lúc rời khỏi tập đoàn Đế Quốc, Mặc Tây Quyết để cô đi đường mà anh thường đi. Sau khi rời khỏi cô lập tức lên xe tới trường học.
Nghỉ mấy ngày, cô có rất nhiều môn học bị kéo lại, xem ra trước khi buổi hoạt động kia diễn ra thì cô phải bổ sung hết mới được.
Cô đưa cho Phó Cảnh Dao một album bìa cứng của buổi đấu giá Sotheby. Cô trở về vội quá cho nên không kịp mua quà cho Phó Cảnh Dao, do đó cảm thấy rất có lỗi.
“Được rồi, tớ biết rồi, cậu thật sự quá tuyệt vời” Phó Cảnh Dao cười nói: “Thiết kế quà sinh nhật cho hoàng hậu Olina, đây là cơ hội cầu cũng không được đó”
May mắn thay, mặc dù Phó Cảnh Dao là một thiên kim của nhà giàu có, nhưng mà từ trước tới giờ rất biết điều, không nói chuyện vô lý như những người khác. Ngôn Tiểu Nặc cảm thấy cô ấy rất thẳng thắn, cho nên rất thích cô ấy.
“Không nói những cái này nữa” Phó Cảnh Dao sợ cô ấy vân thấy có lỗi cho nên đưa một quyển ghi chép và sách vở cho Ngôn Tiểu Nặc: “Cho cậu này, tớ biết là cậu trở về nhất định phải học bù cho nên đặc biệt ghi chép lại đó.”
Ngôn Tiểu Nặc nhìn thấy chữ viết chỉ chít trên quyển sách, trong lòng rất cảm động: “Thảo nào cậu lại viết nhiều như vậy”
“Tớ cũng sẽ tiến bộ mà” Phó Cảnh Dao nói: “Về sau tớ dự định cũng sẽ ở lại trong nước cho nên phải học tiếng thật tốt”
“Cứ từ từ là sẽ ổn thôi” Ngôn Tiểu Nặc cười an ủi cô ấy, đột nhiên cô nghĩ ra một chuyện: “Cảnh Dao, ngoài tiếng anh và tiếng trung ra cậu còn biết ngôn ngữ nào nữa không?”
Phó Cảnh Dao thành thật trả lời: “Tiếng pháp, tiếng đức, tiếng nhật, tiếng hàn, làm sao vậy?”
Tham lam quá cũng không tốt, cô vẫn nên cố gắng học từng chút từng chút một thôi.
“Tớ muốn học tiếng pháp từ cậu, cậu có thể dạy tớ không?” Ngôn Tiểu Nặc chớp đôi mắt to tròn.
“Được chứ” Phó Cảnh dao gật đầu: “Sao lại nghĩ tới chuyện học tiếng nước ngoài vậy?”
“Lần này ra nước ngoài tớ mới nhận ra, không biết tiếng thật sự rất khó chịu.” Ngôn Tiểu Nặc thở dài một hơi: “Lúc trước ở trong trường học chỉ là ếch ngồi đáy giếng, ra ngoài xã hội rõi mới biết, bản thân vẫn còn nhiều thứ phải học”
Phó Cảnh Dao cũng đồng tình với cô: “Như thế này, cậu dạy tớ tiếng trung, tớ sẽ dạy cậu những thứ tiếng mà tớ biết.”
“Ok” Ngôn Tiểu Nặc vui vẻ: “Dù sao thì tớ cũng còn nhiều cái không biết, vậy chúng ta bắt đầu từ tiếng pháp đi”
“Ok. Trở về tớ sẽ lấy những tư liệu mà tớ có cho cậu. Thực ra, cách tốt nhất là cậu đặt bản thân mình vào hoàn cảnh ngôn ngữ ấy, hoặc là cậu nói chuyện với người pháp, nhưng mà hình như cũng không quá thực tế mấy”
Nghe Phó Cảnh Dao nói, cô nghĩ tới Mặc Tây Quyết.
Vẻ vui mừng trên khuôn mặt cũng mờ nhạt đi.
Phó Cảnh Dao còn cho rằng cô ấy thấy đáng tiếc, cho nên liền vội vàng an ủi: “Được rồi, học ngoại ngữ thì phải xem nhiều nghe nhiều học nhiều, cũng không có gì là quá khó.”
Ngôn Tiểu Nặc gật đầu: “Ừm, vậy tớ mượn vở của đi photo đã nha.”
Tiết học buổi sáng tiến hành rất thuận lợi, cũng không hề có ánh mắt khó chịu nào đến nhìn cô. Ngôn Tiếu Nặc nghĩ có lẽ là do sự việc lần trước cho nên lân này sẽ yên bình.
Cô nghĩ tới chuyện của Lục Đình, không kìm được hỏi Phó Cảnh Dao: “Cảnh Dao, chuyện của Lục Đình, vẫn không có tiến triển gì sao?”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]