Mặc Tây Quyết chỉ muốn ôm Ngôn Tiểu Nặc trong lòng như thế, dù thế nào cũng không rời khỏi cô.
Có trời biết, anh yêu chết đi được câu nói ấy của cô “Em suy nghĩ cho anh”.
Trước nay chưa từng có người nào nói với anh như thế, cam tâm tình nguyện bỏ qua cơ hội của bản thân, chỉ vì anh.
Trong lòng lại có một luồng cảm xúc ngọt ngào không khống chế được mà trào lên, đôi môi mỏng đẹp đẽ của Mặc Tây Quyết nhẹ không ngừng chuyển động, bởi vì nụ hôn kịch liệt, nên cánh môi vốn dĩ mỏng manh giờ đây màu sắc rõ ràng đã đậm hơn, càng thêm gợi cảm khó diễn tả được bằng lời.
Hàng mi dày và dài nhẹ nhàng run run, đôi mắt đen láy tỏa ra luồng ánh sáng nóng bỏng, đốt cháy cơ tâm hồn hai người.
Mặc Tây Quyết không biết giờ đây nên nói điều gì, dường như từ ngữ hay đến mấy cũng sẽ làm phá vỡ bầu không khí này.
Ngôn Tiểu Nặc giơ tay ra, cánh tay nhỏ như ngó sen ôm chặt lấy cổ anh.
Cửa phòng khách vẫn đang mở, chốc chốc lại có một luồng gió nhẹ thổi vào, mang theo mùi hương của ánh nắng và cỏ xanh.
“Ngôn Tiểu Nặc. Mặc Tây Quyết cuối cùng cũng thấp giọng gọi cô một tiếng, dụi đầu vào hõm cổ thơm tho của cô.
Mái tóc màu hạt dẻ đậm của anh quét lên cổ cô, trái tim Ngôn Tiểu Nặc đập càng nhanh hơn.
Mặc Tây Quyết cảm nhận được lúc này trái tim cô đang đập ra những tiếng không khác gì gõ trống, cánh tay ấy càng siết chặt lấy cô hơn.
Ngôn Tiểu Nặc giơ tay lên, vuốt ve mái tóc Mặc Tây Quyết, rồi đến sau lưng anh, cuối cùng rơi xuống vòng eo anh, siết chặt không rời.
Một đường đi xuống, ngón tay bị xương của anh cộm đến có chút khó chịu.
Anh gầy như vậy, khiến cô thực sự đau lòng.
“Mặc Tây Quyết, nhất định phải sớm khỏe lên”. Ngôn Tiểu Nặc dựa đầu vào thái dương của anh, nhẹ giọng nói.
“Biết rồi”. Mặc Tây Quyết thấp giọng lầu bầu một câu, “Nói nhiều”.
Ngôn Tiểu Nặc cười rồi, véo vào phần eo trên cơ thể gầy thanh mảnh của anh, khiến cho Mặc Tây Quyết giật mình một cái.
“Ngôn Tiểu Nặc, em dụ dỗ anh!” Mặc Tây Quyết vội vàng ngẩng đầu, trong đôi mắt đen láy lóe lên ý cười, “Em muốn làm gì?”
Ngôn Tiểu Nặc bị anh làm cho không biết nói gì, “Em đâu có dụ dỗ anh, chỉ là véo một cái mà thôi”.
Mặc Tây Quyết nhếch nhếch mày, như có lý lẽ chính đáng nói một câu: “Anh cũng phải véo lại”.
Ngôn Tiểu Nặc rất sợ buồn, cô liền vội vàng đứng dậy chạy đi, động tác nhanh nhẹn như một con thỏ, Mặc Tây Quyết muốn đuổi theo cô, kết quả bản thân chỉ có một cánh tay có thể dùng được, đợi đến lúc đứng lên, thì cô đã cách anh rất xa rồi.
Mặc Tây Quyết căm hận nhìn xuống dải băng đeo trên tay mình, làm nũng một câu: “Để xem tối anh sẽ xử lý em thế nào!”
“Anh muốn xử lý ai chứ?” Giọng nói của Đường Mạt Ưu từ ngoài cửa truyền vào, sau đó nhìn vào Ngôn Tiểu Nặc, “Cô còn đang mang thai đó, chú ý một chút”.
Ngôn Tiểu Nặc suýt chút nữa thì quên mất chuyện này, liền rủ đầu xuống.
Nụ cười của Mặc Tây Quyết cũng thu lại, nhìn vào Đường Mạt Ưu hỏi: “Sao anh lại về sớm thế?”
Đường Mạt Ưu thở dài một hơi, nói: “A Thâm đi xa rồi, chỉ có ông chủ Phó ở nhà, ông ấy cũng không biết cháu trai thân yêu của ông ấy đã đi đâu”. Sau đó lại nói với Ngôn Tiểu Nặc, “Đúng rồi, ông chủ Phó còn hỏi đến cô đớ”.
Ngôn Tiểu Nặc bỗng xấu hổ vội vàng hỏi: “Ông chủ Phó vẫn khỏe chứ?”
Đường Mạt Ưu cười rất sảng khoái: “Ông ấy à, khỏe lắm, lúc tôi đến còn kéo tôi đi câu cá, tôi lại không dám làm chậm trễ thời gian, liền nói đợi Tiểu Nặc đến thì để cô ấy cùng câu cá với ông ấy, sau đó tôi quay lại đây”.
Ngôn Tiểu Nặc cười lên: “Bận nốt đợt này, tôi sẽ đích thân đi thăm ông chủ Phó”.
Đường Mạt Ưu nhìn Mặc Tây Quyết đứng bên cạnh không nói gì, thì liền đứng dậy, “Tôi đi nhà bếp nấu canh tẩm bổ cho A Quyết”.
Đường Mạt Ưu nhìn thấy ánh mắt mang theo ý lạnh của Mặc Tây Quyết thì day day mũi nói: “Không cần đầu, cô trông cậu ấy cẩn thận là đã giúp đỡ rồi”.
Nói xong thì liền chạy vào nhà bếp, dường như Mặc Tây Quyết truy sát anh ta ở phía sau vậy.
Ngôn Tiểu Nặc bất lực không biết nói gì.
Lúc này, quản gia Duy Đức đến, thấy Ngôn Tiểu Nặc cũng ở đó thì chào hỏi cô một cách thân thiết, rồi cung kính báo cáo công việc cho Mặc Tây Quyết: “Cậu chủ, giấy màu, kéo, keo dán và dây thép mà cậu cần đều đến rồi”.
Ngôn Tiểu Nặc vô cùng kinh ngạc, “Giấy màu?”
Mặc Tây Quyết vội vàng nói với quản gia Duy Đức: “Đem mấy thứ đó đến chỗ ông trước đi”.
“Vâng”. Duy Đức cúi đầu, che giấu ý cười trong mắt.
“Mặc Tây Quyết, anh cần mấy thứ đó để làm gì?” Ngôn Tiểu Nặc không hiểu gì liền hỏi, “Không phải anh định làm tranh cắt giấy chứ?”
Biểu cảm của Mặc Tây Quyết có chút không tự nhiên, anh nói: “Tay cậu đây bị thương, đang thấy rất vô vị, muốn giết thời gian một chút thôi”.
Vô vị?
Giết thời gian?
Anh ấy thấy vô vị chẳng lẽ không đi tập đoàn Đế Quốc sao?
Ngôn Tiểu Nặc cười thầm trong bụng, sao cô lại không thể tưởng tượng ra được bộ dạng của một người đàn ông tay còn đang quấn băng gạc dày cộp lại nằm bò lên bàn để cắt tranh giấy.
“Ê, Ngôn Tiểu Nặc ánh mắt em là ý gì thế?” Mặc Tây Quyết nhíu mày nói quát Ngôn Tiểu Nặc. Ngôn Tiểu Nặc mau chóng thu lại ý cười, cố ý kéo dài giọng nói, “Vậy thì em phải dùng ánh mắt như thế nào để nhìn anh chứ?”
Mặc Tây Quyết không hề do dự nói: “Ánh mắt ngập tràn sùng bái, ngập tràn tình yêu..”
Anh còn chưa nói hết thì Ngôn Tiểu Nặc đã quay người lên lầu đi về phòng ngủ chính, để lại Mặc Tây Quyết ở chỗ cũ trợn mắt cứng lưỡi nhìn theo bóng hình vội vàng của cô.
Đường Mạt Ưu ở trong nhà bếp nghe thấy hết tất cả, suýt nữa thì cười gập người, trong lúc không cẩn thận, chiếc đĩa sứ đắt tiền bị anh ta làm vỡ nát, phát ra những tiếng “Loảng xoảng”.
Bên ngoài truyền đến tiếng hét phẫn nộ của Mặc Tây Quyết: “Đường Mạt Ưu! Làm vỡ bát sẽ trừ vào tiền phí điều trị của anh!”
Đường Mạt Ưu chẳng thèm để ý sờ sờ mũi, tiếp tục cười rất hăng hái, sau đó nói với cô người làm ở bên cạnh: “Cô thu dọn chỗ này nhé, tôi ra ngoài cười một lúc, ha ha…”
Giọng nói cô người làm cũng đầy ý cười: “Vâng, cậu Đường”.
Ngôn Tiểu Nặc dừng việc may đồ cho em bé trên tay lại, đi đến thư phòng làm nhiệm vụ Mặc Tây Quyết giao cho cô.
Thiết kế nhẫn…
Mặc dù vừa rồi ở dưới lầu hào hùng bảo đảm với Mặc Tây Quyết là có thể thiết thế được, nhưng Ngôn Tiểu Nặc vừa nghĩ đến việc nhẫn là một tín vật quan trọng giữ hai người yêu nhau, cô phải thiết kế cái này, thì có chút lo lắng không yên.
Nhẫn đại diện cho tình yêu và thề nguyện, còn cả dũng khí.
Ngôn Tiểu Nặc quăng hết tất cả những lí luận lý thuyết trong những quyển sách ấy đi, định ra ngoài đi lại một chút, xem xem có ý tưởng nào hay không.
Trong phòng khách không có người, không biết Mặc Tây Quyết đã đi đâu.
Có cô người làm trực trong phòng khách thấy Ngôn Tiểu Nặc đi xuống, thì vội vàng cung kính tiến lên đón, rồi nói: “Cô Ngôn, cậu chủ đến chỗ quản gia Duy Đức”.
Ngôn Tiểu Nặc gật gật đầu, dịu dàng nói: “Tôi biết rồi, tôi đi ra ngoài đi dạo một chút, mọi người không cần đi cùng đâu”.
Nói xong, thì cô lập tức đi ra khỏi cửa phòng khách.
Nếu Mặc Tây Quyết đã có việc bận, thì cô cũng không đến làm phiền anh nữa.
Ảnh mặt trời tầm giữa buổi sáng là tốt nhất trong ngày, thời tiết càng ngày càng ấm áp, cảnh tượng tươi đẹp, đâu đâu cũng là cỏ cây xanh mướt.
Những cây mai ven tường lâu đài đang trong lúc nở rộ, từ xa nhìn đến giống từng đám mây trắng rơi xuống nhân gian, dưới ánh nắng mặt trời thấm đẫm màu sắc.
Trước cảnh đẹp, những người làm trong lâu đài dù cho là được huấn luyện rất chuyên nghiệp cũng không kìm được đến dưới hàng cây anh đào chụp ảnh, ngắm hoa.
Ngôn Tiểu Nặc nhìn cảnh tượng đó, trong lòng có một cảm giác bình thản mang theo niềm vui nhẹ nhàng, cô từ từ đi về phía đó.
Mấy cô người làm thấy Ngôn Tiểu Nặc đi tới thì vội vàng thu điện thoại lại, mau chóng tiến tới trước mặt cô, đồng thanh chào: “Cô Ngôn”.
Từ lần Mặc Tây Quyết chấn chỉnh lại quy tắc trong lâu đài một lượt, lại thêm việc Mặc Lăng Thiên không có ở đây, không ai dám thất lễ với Ngôn Tiểu Nặc dù chỉ là một chút
Ngôn Tiểu Nặc nhìn dáng vẻ nơm nớp lo sợ của mấy cô người làm, không còn bộ dạng thoải mái mà cô nhìn thấy vừa rồi nữa, cô liền nhẹ nhàng nói: “Hoa ở đây nở thật đẹp, khó trách mọi người đều thích”.
Mấy cô người làm liền tiếp lời: “Hoa đẹp, cô Ngôn còn đẹp hơn hoa nữa”.
Ngôn Tiểu Nặc cười: “Tôi chỉ đến xem chút thôi, mọi người chứ chơi đi, tôi đi trước đây”.
Mấy cô người làm vâng vâng dạ dạ trả lời.
Xem ra vẫn còn hà khắc quá! Ngôn Tiểu Nặc thở dài một tiếng trong lòng, lắc lắc đầu từ từ rời đi.
Phía sau lưng truyền đến tiếng mấy cô người làm thì thầm: “Tiểu Anh, không phải là cô thích hoa nở sao? Chụp thêm mấy tấm nữa đi!”
“Tiểu Anh sắp kết hôn rồi đúng không? Kết hôn rồi thì không thể đến lâu đài làm việc được nữa”.
“Cũng không thể nhìn thấy cảnh đẹp như thế này được nữa”.
“Nghe nói ở trên núi Phủ hoa anh đào nở đẹp lắm luôn, cô có muốn đến đó chụp ảnh cưới không?”
“Tôi làm gì có thời gian đi chứ…
Ngôn Tiểu Nặc nghe thấy vậy thì dừng lại, quay người nhìn về phía Tiểu Anh.
Mấy cô người làm lập tức im như thóc, Tiểu Anh lại càng không biết đã làm gì sai.
Ngôn Tiểu Nặc nghĩ nghĩ, sau đó cố gắng để nụ cười của mình nhìn vào ôn hòa một chút, nói với Tiểu Anh: “Tiểu Anh, cô qua đây một chút”.
Tiểu Anh từ từ tiến lại, thấp giọng nói: “Cô Ngôn có chuyện gì ạ?”
“Có muốn chụp ảnh cưới với hoa anh đào trong lâu đài không?” Tiểu Anh lắc đầu liên tiếp, “Không muốn, không muốn”.
Ngữ khí của Ngôn Tiểu Nặc càng trở nên mềm mỏng: “Nếu cô giúp tôi một việc, tôi sẽ nói với quản gia Duy Đức cho cô nghỉ một ngày để đến núi Phủ chụp ảnh cưới”.
Tiểu Anh nhìn lên Ngôn Tiểu Nặc, hỏi cô: “Cô Ngôn có gì dặn dò ạ, tôi nhất định sẽ làm tốt”.
Ngôn Tiểu Nặc bật cười, nói với Ngôn Tiểu Nặc: “Chúng ta vừa đi vừa nói”.
Tiểu Anh liền cùng với Ngôn Tiểu Nặc đi về phía trước.
“Nhẫn mà chồng sắp cưới của cô tặng cô như thế nào?” Ngôn Tiểu Nặc đi thẳng vào vấn đề hỏi cô ấy.
Tiểu Anh cúi thấp đầu: “Chỉ là một chiếc nhẫn kim cương nho nhỏ thôi”.
Ngôn Tiểu Nặc thấp giọng hỏi: “Có thể cho tôi xem một chút không?”
Tiểu Anh đưa tay ra, Ngôn Tiểu Nặc cẩn thận quan sát, kim cương thực sự rất nhỏ, kiểu dáng cũng thuộc loại phổ thông nhất.
Cô hơi gật đầu, “Nếu cho côm một cơ hội, thì cô hy vọng chiếc nhẫn cưới củ mình sẽ như thế nào?”
Tiểu Anh ngẩn người, mặt đỏ lên hồi lâu cũng không nói ra lời.
Ngôn Tiểu Nặc cũng không vội, liền nói với cô ấy: “Tôi giao cho cô một nhiệm vụ, cô giúp tôi nói với những cô người làm chưa kết hôn trong lâu đài, bảo mọi người vẽ ra hình dáng chiếc nhẫn cười mà mọi người mong muốn, trong hai ngày thu lại giao cho tôi, thế nào?”
Tiểu Anh gật đầu liên tiếp: “Cô Ngôn yên tâm”.
Ngôn Tiểu Nặc nhẹ nhàng gật đầu, cô muốn biết chiếc nhẫn trong lòng mọi người như thế nào.
Mặc Tây Quyết từ xa đi tới, Ngôn Tiểu Nặc vội vàng đi về phía anh.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]