Chương trước
Chương sau




Chương 285

Mặc Tây Quyết nhìn vào trong gương chỉnh sửa lại quần áo của mình, cất giọng nhẹ nhàng: “Hai ngày này đã để cho bọn họ đi đi về về biệt thự nhiều lần rồi, hai ngày nữa anh sẽ đến công ty.”

Ngôn Tiểu Nặc gật đầu tỏ vẻ đồng ý, nói: “Ừ, công ty không thể không có ai làm chủ, càng kéo dài thì phía dưới sẽ xảy ra chuyện.”

Mặc Tây Quyết hôn lên má cô, cười nói: “Em cũng rất hiểu biết.”

Ngôn Tiểu Nặc cười nhạt: “Em thì làm gì có hiểu biết gì đâu, chẳng qua chỉ là nói thật lòng thôi.”

Mặc Tây Quyết khẽ gật đầu, nói: “Đi ra xem một chút đi.”

Ngôn Tiểu Nặc cùng Mặc Tây Quyết đi ra vườn hoa của biệt thự. Bởi vì hôm trước trời mưa, đài phun nước trong vườn hoa vô cùng trong suốt, dưới ánh mặt trời lại càng rực rỡ lấp lánh hơn.

Bên bờ hồ trồng lan hồ điệp nhụy đỏ, cánh hoa tinh khiết như ngọc điểm tô thêm những chấm đỏ, trông như chu sa trên trán của mĩ nhân.

Ngôn Tiểu Nặc cảm thấy thích thú, bước tới hái hai bông, một bông đưa cho Mặc Tây Quyết.

Mặc Tây Quyết không hiểu ý nghĩa hành động này của cô, đôi mắt đen hiện lên vẻ nghi hoặc.

Ngôn Tiểu Nặc cười, cầm bông hoa trong tay thả xuống mặt hồ, sau đó chắp tay cầu nguyện.

Mặc Tây Quyết bị cô chọc cười: “Cầu nguyện chẳng phải là phải dùng đồng xu sao?”

“Trời đất, anh ngốc thật đấy!” Ngôn Tiểu Nặc chớp đôi mắt to với Mặc Tây Quyết, nghiêm túc nói: “Tiền xu bẩn lắm, ném vào trong hồ lại còn dễ bị ăn trộm, dùng hoa vừa đẹp lại vừa bảo vệ môi trường.”

Mặc Tây Quyết nhìn dáng vẻ nghiêm túc nói bừa của cô đến ngày người, không ngờ người phụ nữ trước mặt mình lại có bản lĩnh ăn nói đến vậy.

Ngôn Tiểu Nặc khẽ ngẩng mặt lên, nói với Mặc Tây Quyết: “Em đã cầu nguyện rồi, có phải anh cũng nên cầu nguyện một lần không?”

Mặc Tây Quyết khẽ mỉm cười, thả bông hoa trong tay xuống dưới nước, hai bông hoa lan cùng nhau theo nước trôi đi.

Ngôn Tiểu Nặc nhẹ nhàng nói: “Em đoán nguyện vọng của chúng ta chắc chắn giống nhau.”

Mặc Tây Quyết nhéo mũi cô, lông mày nhếch lên: “Gì cơ?”

“Trước kia mọi ước nguyện của em đều như vậy, hy vọng bà ngoại có thể khỏe mạnh, hy vọng em lớn thật nhanh để có thể bảo đáp bà.” Ngôn Tiểu Nặc nhìn bông lan hồ điệp nhẹ nhàng trôi trên mặt hồ, cười nói: “Nhưng bây giờ, em hy vọng con và anh sẽ luôn khỏe mạnh.”

“Cầu xin nhiều như vậy mà chẳng có cái nào dành cho bản thân sao?” Giọng nói của Mặc Tây Quyết trầm thấp nhưng lại rất nhẹ nhàng, đưa tay khẽ vuốt lên tóc cô.

Ngôn Tiểu Nặc ngẩn ra, sau đó cười nói: “Em quên mất”

“Không sao, anh đã giúp em cầu nguyện rồi.” Đôi mắt đen láy của Mặc Tây Quyết lóe lên một tia thâm thúy, dưới ánh mặt trời lại càng quyến rũ hơn.

Trái tim Ngôn Tiểu Nặc không nhịn được đập nhanh, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ ửng: “Đúng là dẻo miệng”

“Không dẻo miệng thì sao có thể theo đuổi được em?” Tâm trạng của Mặc Tây Quyết rất tốt, gần đây rất thích trêu chọc cô.

Hai người ở trong vườn hoa tâm sự một lúc, sau đó chuẩn bị trở về ăn trưa. Có một nữ giúp việc nhìn thấy hai bông hoa rơi trên mặt hồ, bị dọa tới nỗi sắc mặt trắng bệch: “Cậu chủ, tôi, lúc tôi quét dọn không thấy trong hồ có hoa, thật đó…”

Ngôn Tiểu Nặc cười nói: “Được rồi, hai bông hoa này là tôi và Mặc Tây Quyết thả xuống, cô không cần lo lắng, không ai trách tội cô đâu.”

Người giúp việc kinh ngạc nhìn Mặc Tây Quyết, trước giờ cậu chủ không bao giờ vứt đồ bừa bãi.

Mặc Tây Quyết nhẹ nhàng ho khan một tiếng.

Ngôn Tiểu Nặc cười xấu xa: “Cậu chủ của mấy người bị thương, tâm trạng khó tránh khỏi không vui, nghe nói đến hồ nước thả hoa cầu nguyện sẽ dễ thành hiện thực.”

Người giúp việc kia càng kinh ngạc hơn, nãy giờ vẫn ngây như phỗng.

Gương mặt tuấn tú của Mặc Tây Quyết hơi cau lại, cắn răng nghiến lợi nói: “Ngôn Tiểu Nặc, em lại nói bậy bạ gì đó!”

Người giúp việc kia thấy vậy vội vàng rời khỏi chốn thị phi này.

Ngôn Tiểu Nặc che miệng cười: “Ha ha… Mặc Tây Quyết, anh có nhìn thấy vẻ mặt của cô giúp việc vừa nãy không ?”

Sắc mặt Mặc Tây Quyết tải xanh, hừ lạnh một tiếng đi rồi về phía trước.

Ngôn Tiểu Nặc nhìn vào bóng lưng của anh cười đến gập người xuống. Nếu không phải vì đang mang thai, e là cô sẽ cười ngã xuống đất mất.

Nhưng chỉ mới qua bữa trưa thôi, hồ nước trong biệt thự bỗng chốc biến thành một hồ hoa.

Những người bảo vệ và giúp việc trong biệt thự cũng hái hoa đến thả vào trong hồ nước để cầu nguyện, ngay lập tức, hồ nước trở thành nơi náo nhiệt nhất trong biệt thự.

Mà người đầu têu mọi chuyện Ngôn Tiểu Nặc giờ phút này đang nằm trên cỏ híp mắt phơi nắng, bên cạnh còn có hai chú chó nhỏ.

Mặc Tây Quyết bị thương trở về, tất cả mọi người trong biệt thự đều rất lo lắng. Hôm qua một người giúp việc chỉ vì đi nhanh phát ra tiếng động mà cũng bị Vi Vi nghiêm nghị trách mắng một trận.

Ngôn Tiểu Nặc phải thay đổi không khí trong biệt thự một chút, bầu không khí nặng nề như vậy cũng chẳng có lợi gì cho vết thương của Mặc Tây Quyết

Quản gia Duy Đức từ đằng xa đi về phía Ngôn Tiểu Nặc.

Ngôn Tiểu Nặc cười chào hỏi quản gia Duy Đức: “Sao ông lại tới đây? Không đi ước nguyện sao?”

Quản gia Duy Đức cười: “Cô Ngôn thật biết cách trêu đùa, tôi còn đang phải đi nhìn xem ống nước của hồ có bị tắc không đây”

Ngôn Tiểu Nặc nói: “Tôi không nghĩ đến cái này, ống nước không sao chứ?”

“Không sao.” Quản gia Duy Đức nhẹ nhàng nói, sờ sờ đầu của Tú Cầu, hỏi: “Cậu chủ đầu rồi?”

Ngôn Tiểu Nặc nhìn vào cây cỏ dại không tên trong vườn, nói: “Uống thuốc rồi, giờ đang ngủ.”

Quản gia Duy Đức gật đầu, đang định nói gì đó thì điện thoại di động lại vang lên, ông đứng dậy đi sang bên cạnh nghe điện thoại.

Nghe điện thoại xong, ông quay trở lại nói với Ngôn Tiểu Nặc: “Cô Ngôn, công ty có một số việc, tôi phải nhanh chóng đi xử lý một chút.”

Ngôn Tiểu Nặc lập tức nói: “Quản gia Duy Đức cứ đi đi, tôi sẽ chăm sóc thật tốt cho Mặc Tây Quyết”

Phơi nắng một lúc lâu, Ngôn Tiểu Nặc có chút mơ màng buồn ngủ, cô muốn trở về phòng ngủ chính ngủ một giấc.

Cửa khép hờ, Ngôn Tiểu Nặc nhíu mày, đi vào trong phòng.

Vi Vi ngồi ở mép giường của Mặc Tây Quyết, còn Mặc Tây Quyết đang ngủ rất say.

Trong phòng không có người khác, Vi Vi liền cúi người, nhẹ nhàng hôn một cái lên môi Mặc Tây Quyết.

Ngôn Tiểu Nặc nhìn, một luồng phẫn nộ xông thẳng lên đỉnh đầu, cửa phát ra một tiếng vang nhỏ.

Vi Vi nghe tiếng ngẩng đầu lên, đôi mắt xanh biếc không hề hoảng loạn, ngược lại còn ra vẻ cây ngay không sợ chết đứng. Mặc Tây Quyết không hề phát giác, vẫn ngủ rất say.

Vi Vi từ từ đi ra cửa, Ngôn Tiểu Nặc bị cô ta dần dần ép ra ngoài.

Cửa phòng bị Vi Vi nhẹ nhàng đóng lại.

“Tức giận?” Trong nụ cười Vi Vi mang theo sự khinh bỉ và châm chọc vô hạn.

Ngôn Tiểu Nặc nắm chặt tay thành nắm đấm, cổ nhẫn nhịn không cho cô ta một cái tát, nói với Vi Vi: “Tôi không nên cho phép cô vào phòng ngủ chính”

Vi Vi nhìn Ngôn Tiểu Nặc, cười càng quyến rũ hơn: “Ngôn Tiểu Nặc, bình thường tôi nhẫn nhịn cô, chẳng qua là vì đứa bé trong bụng cô, nhưng cô tuyệt đối đừng tưởng rằng, tôi sợ cô.”

Ngôn Tiểu Nặc cười nhạt: “Tôi lại không hề biết rằng cô lại biết nghĩ cho đứa trẻ trong bụng tôi đấy?”

Đúng là chuyện lạ ngàn năm.

Vị Vị bỗng nở một nụ cười rạng rỡ:

“Ngôn Tiểu Nặc, cô đừng quên, đứa bé của cô, tương lai sẽ là của tôi.”

“Cô đừng hòng.” Ngôn Tiểu Nặc cũng không chịu yếu thế.

Vi Vi lạnh nhạt nói: “Tôi chăm sóc cho chồng sắp cưới của tôi, hình như là cũng không đến lượt cô lên mặt.”

“Cô và Mặc Tây Quyết còn chưa đính hôn, anh ấy cũng sẽ không đính hôn với cô.” Ngôn Tiểu Nặc nhìn Vi Vi, thản nhiên nói: “Mặc dù cô thích Mặc Tây Quyết, nhưng anh ấy lại không thích cô.”

Chỉ vài câu nói nhưng từng câu đều đâm vào điểm yếu của Vĩ Vi, Vi Vi vốn dĩ cao hơn Ngôn Tiểu Nặc, lại mang giày cao gót, giống như là từ trên cao nhìn xuống Ngôn Tiểu Nặc: “Xem ra tôi vẫn cần phải cho cô xem vài thứ.”

Ngôn Tiểu Nặc hỏi: “Xem thứ gì?”

“Những gia tộc môn đăng hộ đối với nhà họ Mặc không chỉ có mình gia tộc Rolster, nhưng tại sao bác Mặc lại chỉ để cho mình tôi được đính hôn với A Quyết chứ?” Vi Vi cười lạnh nói: “Nếu như nói hai nhà là thế giao, vậy thì những gia tộc thế giao với nhà họ Mặc có rất nhiều.”

Ngôn Tiểu Nặc cắn môi, lúc lâu sau mới nói: “Cô muốn nói gì với tôi?”

Vi Vi lạnh lùng nhìn cô: “Tôi muốn cho cô biết, giữa tôi và A Quyết, cô chẳng qua chỉ là vật trang trí!”

“Cô đừng dùng kế ly gián tình cảm của tôi và Mặc Tây Quyết!” Ngôn Tiểu Nặc tức giận nói.

Vi Vi không chút lưu tình phản bác lại: “Tình cảm giữa cô và A Quyết sao? Hai người mới quen biết được bao lâu? Cô biết tôi cùng A Quyết đã quen nhau bao lâu rồi không! Cô có thể so sánh sao?”

Ngôn Tiểu Nặc trợn to mắt.

Vi Vi nắm lấy cổ tay Ngôn Tiểu Nặc, kéo cô vào phòng mình.

Ngôn Tiểu Nặc không tránh được, chỉ đành theo cô ta đi vào.

Đây là lần đầu tiên Ngôn Tiểu Nặc đến phòng của Vi Vi. Trong phòng không có bất kỳ đồ trang trí gì, sạch sẽ mà đơn giản. Điều khác biệt duy nhất là trong phòng của cô ta có các loại đồ dùng ngành y, trên bàn còn có các thiết bị thí nghiệm và những bản ghi chép vẫn chưa hoàn thành.

Những cuốn sách y khoa dày đặc đập thẳng vào mắt Ngôn Tiểu Nặc, trên trang sách dày đặc ghi chép và chú thích.

Ngôn Tiểu Nặc đưa tay lật một trang, phát hiện ra cuốn sách nói về cơ chế miễn dịch của cơ thể con người.

Cũng chính là liệu pháp chống dị ứng và kháng mẫn cảm.

“A Quyết bẩm sinh đã dị ứng với hoa hồng.” Giọng nói của Vi Vi vang lên bên tai Ngôn Tiểu Nặc, không có vẻ kiêu ngạo như ngày thường, chỉ còn lại ấm áp và dịu dàng: “Năm ấy công chúa Evelina đưa A Quyết đến chỗ của hoàng hậu Olina chơi, hoàng hậu Olina thích nhất là hoa hồng, A Quyết đã ngất xỉu ngay tại chỗ.”

“Tất cả mọi người đều hoảng sợ, hoàng hậu Olina dốc hết sức mới giữ được mạng của anh ấy.”

“Từ đó về sau, A Quyết không còn thích hoa hồng nữa, tính cách cũng trở nên cô độc lạnh lùng hơn.”

Ngôn Tiểu Nặc có thể hiểu, Mặc Tây Quyết chắc chắn cảm thấy mình là một bệnh nhân chứ không phải là người bình thường. Nội tâm của anh có lẽ cũng thay đổi từ lúc đó.

Vi Vi tiếp tục nói: “Sau đó công chúa qua đời, A Quyết lại càng cô độc hơn, đối xử với ai cũng như vậy. Tôi thấy vậy rất đau lòng, chỉ muốn được ở bên cạnh anh ấy, như vậy liệu có thể khiến anh ấy vui vẻ hơn không?”

Lúc cô ta nói những câu này, trên mặt tràn đầy những hồi ức ngọt ngào.

Ngôn Tiểu Nặc nhìn Vi Vi, trong lòng thầm thở dài, nói: “Cho nên cô mới học y?”

“Đúng vậy.” Vi Vi nói: “Tôi từ bỏ ngành thiết kế mà tôi yêu thích để lựa chọn học y, chủ yếu là nghiên cứu liệu pháp điều trị dị ứng, hy vọng có thể thay đổi được thể chất của A Quyết.”

Ngôn Tiểu Nặc cụp mắt xuống, không thể ngăn nổi chấn động trong lòng, thì ra nguyên nhân là như vậy.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.