Chương trước
Chương sau


Chương 290

Mặc Tây Quyết ăn xong cơm tối rồi đi vào phòng ngủ.

Ngôn Tiểu Nặc đang tựa vào đầu giường, thấy anh không ngồi xuống chỉ đứng đó liền cong môi cười trộm.

Mặc Tây Quyết nghe thấy tiếng cười liền lạnh lùng liếc nhìn cô, cô lập tức thu lại nụ cười, ngồi nghiêm chỉnh, dáng vẻ như học sinh bị bắt gặp không tập trung nghe giảng.

Cô rất ít khi diễn mấy trò này, ngược lại khiến cho Mặc Tây Quyết cảm thấy ấm áp và thân mật.

“Ngủ sớm thôi.” Mặc Tây Quyết thay đồ ngủ rồi lên giường, nói với cô: “Mai đến công ty với anh nhé.”

Ngôn Tiểu Nặc ngạc nhiên: “Có chuyện gì à?”

Mặc Tây Quyết ôm lấy cô, trầm giọng nói: “Ừm, chiếc nhẫn mà em thiết kế đang bắt đầu làm rồi, ngày mai đến xem một chút.”

Xem một chút? Xem cái gì?

Có đánh chết cô cũng không tin một ngày có thể làm xong một chiếc nhẫn.

Ngôn Tiểu Nặc không muốn hỏi nữa, ngước nhìn cặp mắt đã nhắm lại của Mặc Tây Quyết, qua đôi lông mày có thể thấy rõ sự mệt mỏi của anh.

Cô nén lại sự thắc mắc trong lòng, ôm anh ngủ.

Ngày hôm sau Ngôn Tiểu Nặc vẫn ngủ đến khi tự tỉnh, tỉnh dậy thì phát hiện anh đã đi rồi.

Làm gì vậy, không phải bảo cùng cô đến công ty sao?

Cô vừa ôm một lòng tràn đầy nghi hoặc vừa tắm rửa, thay đồ, bước vào phòng thì thấy một nữ giúp việc đang đợi ở bên ngoài.

“Có chuyện gì thế?” Cô bước tới hỏi.

Nữ giúp việc cung kính trả lời: “Cậu chủ đến công ty trước, không muốn đánh thức cô, nói cô ăn xong bữa sáng rồi đến sau cũng được.”

Ngôn Tiểu Nặc khẽ gật đầu, ăn sáng xong thì xe cũng đã được chuẩn bị sẵn ngoài cửa.

Cô lên xe đi tới Tập đoàn Đế Quốc.

Xe của cô vừa dừng trước cổng Tập đoàn Đế Quốc thì lập tức có hai đội vệ sĩ đứng trước xe, tư thế vô cùng cẩn thận và tôn kính mở cửa xe cho cô.

Cô vừa bước chân xuống xe lập tức có nữ giúp việc đến dìu tay cô, nhỏ giọng nói: “Cô Ngôn, cẩn thận.”

Cô khẽ nói: “Cảm ơn.”

Cô nhìn vệ sĩ đứng san sát hai bên, lại nhìn tấm thảm đỏ không nhìn thấy đầu ở dưới đất, cảm thấy bản thân như “động vật quý hiếm cần được bảo vệ” trong phim vậy.

Người của Tập đoàn Đế Quốc làm việc rất nhanh, chắc là Mặc Tây Quyết sợ có người đụng trúng cô đây mà.

Cô cẩn thận bước lên bậc thang, đứng trước sảnh lớn mới phát hiện người qua kẻ lại lúc nãy giờ không còn ai cả.

Nữ giúp việc thấy cô ngạc nhiên liền giải thích: “Cô Ngôn đang mang thai nên từ sáng cậu chủ đã dặn dò, đợi cô vào thang máy xong nhân viên mới được đi lại ở sảnh lớn.”

Ngôn Tiểu Nặc nói: “Vậy ta đi nhanh thôi.”

Cô sợ mình còn nán lại thêm nữa sẽ cản trở mọi người làm việc mất.

Nữ giúp việc không dám chậm trễ, chỉ có thể cẩn thận đưa Ngôn Tiểu Nặc vào thang máy.

Ngôn Tiểu Nặc trực tiếp dùng thang máy chuyên dụng của Mặc Tây Quyết để tới phòng của anh.

Rất lâu rồi cô không tới phòng làm việc của anh, khi mới bước vào lại có chút không quen, đặc biệt là sàn nhà vốn được lát bằng đá cẩm thạch giờ lại đắp thêm một lớp thảm dày.

Anh sợ cô ngã đến mức đó sao?

Tay của Mặc Tây Quyết vẫn chưa khỏi, chỉ có thể ôm cô bằng tay còn lại, anh cười:

“Hôm nay dậy sớm nhỉ.” Cô chớp mắt, trong đôi mắt to lóe lên sự vui mừng và dí dỏm: “Em không phải người hay dậy muộn.”

Mặc Tây Quyết nhướn mày: “Ồ? Vậy mà hôm qua anh nghe nói có người ngủ hết gần một ngày đó.”

Khuôn mặt nhỏ của cô ửng đỏ, cúi đầu xoa bụng rồi chỉ vào đó nói: “Em cũng không muốn ngủ đâu, nhưng đứa bé này lại kêu buồn ngủ, em không ngủ thì nó cũng không ngủ được, làm sao đây?”

Mặc Tây Quyết thấy dáng vẻ nghiêm túc của cô, không nhịn được cười.

Cô ngồi xuống ghế sofa, rót một cốc nước cam uống, thuận tay đưa cho anh một cốc.

Mặc Tây Quyết xua tay tỏ ý không uống nước cam, ly cà phê của anh bên trong hình như là cappuccino.

Mặc dù nước cam tươi mát và ngọt ngào nhưng không ngọt bằng cappuccino, cô mong đợi nhìn ly cà phê trên tay Mặc Tây Quyết.

Anh đương nhiên nhìn thấy ánh mắt tràn đầy thèm khát của cô, nhưng cố ý làm như không biết chậm rãi uống một hớp, dáng vẻ vô cùng tao nhã của anh đều lọt vào mắt Ngôn Tiểu Nặc.

Muốn uống một ngụm quá, chỉ một chút chút thôi cũng được.

Anh đặt ly cà phê xuống, khẽ nói: “Cà phê hôm nay không tồi.”

Dường như có một ngọn lửa thèm ăn lập tức bùng lên khiến dạ dày Ngôn Tiểu Nặc cồn cào.

“Cái đó, Mặc Tây Quyết.” Dưới sự hấp dẫn của cà phê, Ngôn Tiểu Nặc vẫn phải lên tiếng, chỉ vào cốc cà phê nói: “Em muốn uống một tí thôi, có được không?”

Ngón tay Mặc Tây Quyết đặt lên cằm, lông mày còn mang một nụ cười tinh quái: “Hử? Mang thai cũng uống cà phê được à?”

Ngôn Tiểu Nặc nghe vậy ngậm ngùi quay đi, định coi như không nhìn thấy.

Mặc Tây Quyết khẽ mỉm cười.

Ngôn Tiểu Nặc không cam tâm quay người lại, vừa giơ ngón tay lên vừa nũng nịu: “Một chút chút thôi mà.”

Đôi mắt to tròn trắng đen rõ ràng, khuôn mặt nhỏ trắng sáng, đôi môi hồng giống như một chú thỏ trắng khiến trái tim Mặc Tây Quyết bỗng chốc tan chảy.

Anh nói: “Lại đây.”

Ngôn Tiểu Nặc ngoan ngoãn bước tới.

Mặc Tây Quyết kéo cô vào lòng, để cô ngồi lên đùi, cầm cốc cà phê lên, bên trong cappuccino pha thêm sữa. Anh nhẹ nhàng lắc ly cà phê, hương thơm mê người.

“Muốn uống vậy sao?” Giọng nói của anh tràn đầy từ tính lại mang theo một chút mê hoặc.

Ngôn Tiểu Nặc làm gì còn quan tâm đến giọng anh như thế nào? Ngoài gật đầu thì chỉ có gật đầu.

Mặc Tây Quyết nhìn ánh mắt vô cùng chờ đợi khao khát của cô, sau đó nhấp một ngụm cà phê lớn.

Cô mở to mắt: ” Mặc Tây Quyết, anh!”

Sau đó mỗi cô bị chặn lại, có một chút cappuccino đang tràn vào khoang miệng cô.

Tuy nhiên chỉ có một chút thôi, cổ họng Mặc Tây Quyết khẽ động đậy, hầu hết cà phê đều bị anh nuốt hết.

Ngôn Tiểu Nặc tức giận, đang muốn phản kháng thì phát hiện bản thân không lên tiếng được.

Răng và môi quấn quýt lấy nhau, còn có cả hương thơm ngọt ngào của cappuccino hòa quyện vào đó.

Ngôn Tiểu Nặc dở khóc dở cười, cà phê thì chẳng được bao nhiêu mà ngược lại còn bị Mặc Tây Quyết lợi dụng!

Mặc Tây Quyết vô cùng hài lòng, đôi mắt đen hẹp khẽ chớp, bắn cho Ngôn Tiểu Nặc một luồng điện. Đáng ghét.

Ngôn Tiểu Nặc quay đi, anh chắc chắn là cố ý trả đũa chuyện tối qua cô bắt anh ăn nhiều như vậy.

Nhưng không cho anh ăn nhiều một chút thì cái thân hình giống như cây trúc của anh làm sao có thể thay đổi được?

Nghĩ đến việc mình đang có xu hướng phát phì như quả bóng, còn anh lại gầy như vậy, cô làm sao mà chịu được?

Mặc Tây Quyết nhìn dáng vẻ phụng phịu của cô, cười cười chọc nhẹ chiếc mũi trắng của cô: “Được rồi, đừng giận mà, đợi em sinh con xong muốn uống bao nhiêu cũng được.”

Còn bao lâu nữa mới sinh đây… Ngôn Tiểu Nặc buồn bã.

Mặc Tây Quyết cảm thấy rất thú vị, ôm cô cười thành tiếng.

Hai người đang đùa nhau thì điện thoại trên bàn reo lên, Mặc Tây Quyết nghe điện.

Bên trong truyền tới giọng của quản gia Duy Đức: “Cậu chủ, đồ cậu cần đã chuẩn bị xong, giờ mang tới luôn ạ?”

Mặc Tây Quyết lại đổi giọng trầm ổn:

“Ừm.”

Sau đó điện thoại không có tiếng nữa. Ngôn Tiểu Nặc hỏi: “Vật gì thế?”

Mặc Tây Quyết đã làm xong chiếc nhẫn của cô, trầm giọng nói: “Đồ mang cho em xem.”

Không lâu sau liền có tiếng gõ cửa, Ngôn Tiểu Nặc biết quản gia Duy Đức tới liền muốn nhảy ra khỏi đùi Mặc Tây Quyết.

Tuy anh chỉ cử động được một tay nhưng sức lực vẫn rất lớn, ôm chặt cô không muốn buông ra, cô đang lúng túng thì nghe anh nói: “Vào đi.”

Quản gia Duy Đức cúi đầu bước vào, đặt đồ vật lên bàn của Mặc Tây Quyết, nói: “Cậu chủ, đồ cậu cần.”

Mặc Tây Quyết vừa ôm Ngôn Tiểu Nặc không cho cô động đậy vừa nói: “Ừm, ông ra ngoài đi.”

“Vâng.” Quản gia Duy Đức từ đầu đến cuối đều không ngước mắt lên mà cứ thế đi ra.

Ngôn Tiểu Nặc sững sờ, vẫn may chỉ có một mình quản gia Duy Đức, nếu còn người khác vào thì thể diện của cô coi như xong.

Mặc Tây Quyết nhìn tài liệu quản gia Duy Đức đưa tới, nói: “Còn ngây ra đó làm gì, mau xem đi.”

Ngôn Tiểu Nặc “ừm” một tiếng rồi mở tài liệu ra.

Lật qua vài trang, cô nhíu mày hỏi: “Đây là cái gì vậy?”

Mặc Tây Quyết nói: “Bản thiết kế quang cảnh.”

“Hả?” Ngôn Tiểu Nặc ngạc nhiên mở to mắt, mỉm cười: “Là cái này ư? Em còn tưởng là một bức vẽ học sinh tiểu học.”

Mặc Tây Quyết vẫn thản nhiên nói: “Tiểu Toàn lười biếng ra ngoài rồi, em là học trò của nó thì xem thử đi.”

Ngôn Tiểu Nặc nghĩ mình đã thêm bao nhiêu phiền phức cho Toàn Cơ rồi, giúp đỡ cô ấy tuyệt đối không nằm ngoài trách nhiệm của cô.

Cô xuống khỏi đùi Mặc Tây Quyết, lấy một chiếc bút trên bàn của anh, sau đó ngồi lên ghế bắt đầu nghiêm túc chỉnh sửa.

Ngôn Tiểu Nặc khi làm việc vô cùng tập trung, đương nhiên không để ý tới ánh mắt tinh quái của Mặc Tây Quyết.

Trong phòng làm việc, Mặc Tây Quyết đang xử lý công việc, Ngôn Tiểu Nặc thì đang sửa bản thiết kế, mặc dù hai người không nói chuyện nhưng bầu không khí vẫn vô cùng tốt.

Chỉ là thỉnh thoảng sẽ có nữ giúp việc vào thay nước ấm cho Ngôn Tiểu Nặc và mang đồ ăn nhẹ tới mà thôi.

Ngôn Tiểu Nặc không quan tâm đến đồ ăn, chỉ uống vài ngụm nước rồi lại tiếp tục làm, đột nhiên cô hỏi: “Làm lâu như vậy rồi nhưng em vẫn không biết bản thiết kế này để làm gì?”

Giọng của Mặc Tây Quyết vô cùng điềm tĩnh: “Buổi họp báo trao nhẫn kết hợp với thiết kế cảnh, em đoán xem là gì?”

Ngôn Tiểu Nặc hơi kinh ngạc nhìn anh.

Làm một chiếc nhẫn mà phải mở cả họp báo ư? Xem ra anh rất xem trọng chiếc nhẫn này.

Cô có chút khó hiểu, cô chỉ biết giờ mình đang giúp Toàn Cơ thôi, nếu đã đồng ý rồi thì nhất định phải làm cho tốt.

Cô khẽ nói: “Nếu là nhẫn thì đó hẳn là một buổi lễ lãng mạn và trang trọng.”

Mặc Tây Quyết nhẹ nhàng nói: “Ừm.”

Thấy anh đồng ý, cô không nói gì nữa, dựa theo ý tưởng này mà tiếp tục suy nghĩ.

Mặc Tây Quyết cười nhẹ, cứ để cô tùy ý thiết kế, bố trí như thế nào không quan trọng, chỉ cần là cô thiết kế là được.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.