Chương trước
Chương sau




Chương 317

Mặc Tây Quyết nhìn khuôn mặt tức giận của Ngôn Tiểu Nặc, đôi mắt đen nháy hơi trầm mặc và anh thấp giọng nói: “Tất nhiên là anh muốn.”

“Vậy tại sao anh không ngoan ngoan điều trị?” Đôi lông mày xinh đẹp của Ngôn Tiểu Nặc đang nhăn nhỏ lại.

Mặc Tây Quyết siết chặt tay lại thành quyền, anh lạnh lùng nói: “Anh chỉ là không muốn êm vì để ông ấy xem bệnh cho anh mà đi lấy lòng lão già đó.”

Ngôn Tiểu Nặc hoàn toàn bị sốc và cũng hiểu rõ mọi thứ.

Lối suy nghĩ của người đàn ông này thực sự rất không bình thường.

“Sao em phải lấy lòng ông ấy chứ?” Ngôn Tiểu Nặc không nói nên lời, chỉ cảm thấy vô cùng uất ức: “Em, em cũng chỉ là vì anh mà.”

Khi nghe cô nói điều này, trái tim của Mặc Tây Quyết đã dịu đi ngàn lần, và cơn tức giận kia sớm đã biến mất.

Anh đi đến và ôm lấy Ngôn Tiểu Nặc vào lòng mình.

Tính ra cô ấy cũng đã mang thai được hơn ba tháng. Ngoại trừ cái bụng hơi nhô ra, thì những chỗ khác không khác trước kia là mấy, cô vẫn rất gầy.

Trong lòng anh có một nỗi đau nhà nhẹ: “Nếu em không mệt thì đi cùng anh”

Ngôn Tiểu Nặc đang trong lòng của Mặc Tây Quyết liền ngẩng đầu lên ngạc nhiên hỏi: “Là sao?”

Mặc Tây Quyết vẻ mặt vô cảm nói: “Đi tìm Bùi Lão và mời ông ấy điều trị cho anh.”

Ngôn Tiểu Nặc dường như không dám tin vào tai mình: “Em không nghe nhầm chứ?”

Mặc Tây Quyết buông Ngôn Tiểu Nặc ra, đi căn dặn người chuẩn bị xe, rồi quay đầu lại nhìn Ngôn Tiểu Nặc vẫn đang trong cơn kinh ngạc và nói: “Còn không đi nhanh, nhân lúc anh còn chưa đổi ý.”

Ngôn Tiểu Nặc lúc này chợt tỉnh ra, sợ rằng anh sẽ thay đổi ý định nên liền nhanh chóng đi theo.

Thực sự thì Bùi Lão là một vị bác sĩ y học Trung Quốc vô cùng tài năng. Ông ấy và Trình Tử Diễm là bạn bè nhiều năm với nhau. Trước sự xuất hiện của Mặc Tây Quyết ông ấy chỉ hừ lạnh, không nói gì cả.

Ngôn Tiểu Nặc thay Mặc Tây Quyết bày tỏ lời xin lỗi chân thành đến ông ấy: “Bùi Lão, thực sự rất xin lỗi”.

Mặc Tây Quyết vẫn luôn im lặng, đứng đó không nói một lời, trên gương mặt cũng không có biểu hiện gì.

Bùi Lão cũng không so đo nữa, chỉ nói với Ngôn Tiểu Nặc: “Được rồi, Tiểu Nặc, tôi sẽ đưa cậu ấy đi tập.”

Có rất nhiều người đang tập thể dục phục hồi chức năng trong phòng y tế của Bùi Lão. Khi nhìn thấy Bùi Lão đến, mọi người đều dừng lại để chào hỏi ông ấy.

Nhưng sau khi thấy Mặc Tây Quyết, những người đó tự động dừng lại việc chảo hỏi, mọi ánh nhìn đều chuyển hướng về phía Mặc Tây Quyết.

“Wow, đây là tổng giám đốc Mặc sao?”

“Tất nhiên, ngoài tổng giám đốc Mặc ra thì còn ai có thể xuất sắc như vậy?”

“Này? Tổng giám đốc Mặc đến đây để làm gì nhỉ?”

Mặc Tây Quyết thấy rất nhiều người đang thắc mắc tại sao anh lại đến đây. Khuôn mặt tuấn tú không tì vết của anh ấy lộ ra dấu hiệu không vui. Anh phải cùng tập với đám người ngu ngốc này sao?

Nghĩ một hồi anh liền cảm thấy hối hận. Bùi Lão mỉm cười và nói: “Mọi người đừng đoán già đoán non thêm nữa, tổng giám đốc Mặc đến đây, đúng là có việc, mọi người tiếp tục tập luyện đi, mặc kệ anh ấy.”

Mặc kệ anh?

Bùi Lão hoàn toàn không nhìn thấy đôi mắt của Mặc Tây Quyết sắc bén đến nỗi có thể giết ông ấy.

Mọi người đều là khách thường xuyên đến hội trường y tế và họ rất tên trọng Bùi Lão, nhưng đồng thời, họ cũng rất quan tâm đến nhan sắc và khí chất ngời ngời của Mặc Tây Quyết.

Đúng là người đàn ông hoàn hảo.

“Vợ à, đừng có nhìn chằm chằm vào anh chàng đẹp trai kia nữa. Anh ấy không khác mấy so với khi tôi còn trẻ mà.”

“Xí! Đừng có tự ảo tưởng như thế chứ, không khác nhiều sao? Khác biệt vô cùng nhiều đó.”

Mặc Tây Quyết cảm thấy rằng anh thật sự không thể ở lại lâu thêm được nữa liền quay người rời đi.

Ngôn Tiểu Nặc kéo tay áo của Bùi Lão, Bùi Lão thấy Mặc Tây Quyết rời đi, liền đi ra ngoài và nói với anh: “Tử Diễm nói với tôi nhất định phải bí mật điều trị cho cậu. Bên này có một căn phòng, sẽ không có ai đến đây. “

Trình Tử Diễm hiện là bố của Ngôn Tiểu Nặc, chính là bố vợ của anh, anh không thể không nể mặt.

Mặc Tây Quyết khẽ gật đầu và đi theo Bùi Lão đến căn phòng đó.

Căn phòng giống như một phiên bản thu nhỏ của phòng tập lớn, thiết bị vô cùng hoàn hảo và hiện đại.

Bùi Lão nhẹ nhàng khóa cửa và khịt mũi rồi mới nói: “Đây đều là những cái mới nhập về. Tiểu Nặc đã đến và lau lại hết một lượt vào sáng hôm qua, chỉ vì lo cho căn bệnh sạch sẽ của cậu đó.”

Mặc Tây Quyết rất kinh ngạc, anh hơi nghiêng đầu nhìn về hướng Ngôn Tiểu Nặc, cô lúc này đang thản nhiên nhìn anh.

Đôi mắt trong veo chất chưa tình cảm của cô khiến trái tim Mặc Tây Quyết vừa cảm động lại vừa thấy có lỗi.

Hóa ra hôm qua cô dậy rất sớm như vậy, là để đến giúp anh xem thiết bị.

Mặc Tây Quyết giơ tay lên vuốt tóc cô, đôi mắt đen láy sáng lên, nói nhỏ: “Anh xin lỗi nhé, là do anh không tốt.”

Ngôn Tiểu Nặc lúc này mới chịu cười, liên tục lắc đầu: “Nhanh lên, để Bùi Lão dạy anh cách tập, em không sao đâu.”

Bùi Lão tự nhiên có cái nhìn khác một chút về Mặc Tây Quyết.

Công bằng mà nói, ấn tượng của ông về Mặc Tây Quyết vô cùng không tốt. Hành nghề y đến nay cũng ngót mười năm rồi, không một ai có thái độ kiêu ngạo hống hách như thế đối với ông ấy.

Ngay cả khi hôm nay Mặc Tây Quyết tự mình tìm đến tận đây, anh cũng chưa hề nói một lời xin lỗi nào cả.

Nhưng anh lại nói xin lỗi với Ngôn Tiểu Nặc, giọng nói và đôi mắt của anh ấy dịu dàng ngọt ngào biết bao, giống như một đứa trẻ làm điều gì đó sai trái, cầu xin sự tha thứ.

Có lẽ giống như những tin đồn bên ngoài, Mặc Tây Quyết nổi tiếng là lạnh lùng sắt đá, nhưng những người lạnh lùng đó kiểu gì cũng sẽ có một mặt dịu dàng. Về mặt này, thì chỉ Ngôn Tiểu Nặc mới có thể cảm nhận được.

“Bắt đầu.” Mặc Tây Quyết dùng vẻn vẹn hai từ để nói với Bùi Lão đang xuất thần suy nghĩ kia.

Trong giọng nói của anh không hề giống với các bệnh nhân nói với bác sĩ, nhưng cũng không phải sự kiêu ngạo và hống hách trước đó, mà là rất ôn hòa, như nói về một vấn đề gia đình vậy.

Bùi Lão biết rằng anh là tổng giám đốc của Tập đoàn Đế Quốc, thời gian quý như vàng, vì vậy ông ấy nói với anh: “Đi theo tôi.”

Giữa các thiết bị thì có một khoảng trống, được dùng để tập các động tác.

Đích thân Bùi Lão dạy các bài hồi chức năng cho Mặc Tây Quyết. Sau một hồi tập luyện, Mặc Tây Quyết đã toát hết mồ hôi.

Ngôn Tiểu Nặc thương đến nỗi mặt cô trắng bệch, nhưng cô không thể mở miệng ngăn cản, vì Bùi Lão sẽ có trách nhiệm với sức khỏe của Mặc Tây Quyết.

Mặc Tây Quyết nghiến răng kiên trì đến cùng.

Cuối cùng cũng kết thúc, mặt của Mặc Tây Quyết lúc thì đỏ bừng lúc thì trắng bệch, Ngôn Tiểu Nặc nhanh chóng đi đến mặc đồ cho anh, rồi lấy chiếc khăn ướt đã chuẩn bị để lau mồ hôi.

Đôi mắt của Bùi Lão nhìn Mặc Tây Quyết có chút tán thưởng. Bị thương đến nông nỗi này mà lại là lần đầu tiên tập thể dục phục hồi, cực kỳ đau đớn mà không kêu lên dù chỉ một tiếng.

Ngôn Tiểu Nặc đau lòng nhìn Bùi Lão, giọng cô lo lắng: “Bùi Lão, anh ấy đau như thế này liệu có ổn không?”

Bùi Lão nhanh chóng nói: “Lần đầu tiên đều sẽ như vậy, chờ đến khi vết máu bầm từ từ tan biến, cơn đau sẽ ngày càng nhẹ đi.”

Đây có lẽ là nguyên tắc chung trong lý thuyết y học Trung Quốc, phải đau rồi thì mới không đau.

Ngôn Tiểu Nặc gật đầu, cô có thể tin cậy về đạo đức nghề y của Bùi Lão, cô nói: “Ngày mai tôi và anh ấy sẽ lại đến, hôm nay… thật sự cảm ơn ông rất nhiều.”

“Bố của cô và tôi rất thân với nhau, cô không cần phải nói những lời khách sáo này đâu.” Bùi Lão đích thân đưa họ ra cửa và nhìn họ rời đi.

Trong xe, Mặc Tây Quyết cũng cố gắng di chuyển cánh tay của mình.

Ngôn Tiểu Nặc nhìn anh và hỏi anh: “Thế nào rồi? Có cảm thấy đỡ hơn không?”

Mặc Tây Quyết thử đi thử lại, và khẽ gật đầu: “Ông già này cũng có chút bản lĩnh đó.”

Đôi mắt đào hoa của Ngôn Tiểu Nặc đột nhiên sáng bừng lên: “Thật là tốt quá đi.”

Trái tim của Mặc Tây Quyết ấm lên, ôm lấy Ngôn Tiểu Nặc vào lòng, trêu chọc cô: “Trông em có vẻ còn vui hơn cả anh đó?”

Ngôn Tiểu Nặc vươn tay ra ôm lấy eo Mặc Tây Quyết và thầm thì nói: “Mặc Tây Quyết, anh có biết không? Từ lúc anh bị thương, em luôn lo lắng và cảm thấy bất an. Đôi khi, em ước mình có thể thay anh nếm chịu đau khổ.”

Cô còn đang muốn nói tiếp Mặc Tây Quyết đã đưa tay ra che mỗi cô một cách nhẹ nhàng, nghiêm túc nói: “Nếu em mà như thế, chỉ sợ rằng vết thương của anh sẽ càng khó chịu hơn nữa.”

Hai người bọn họ đều như vậy, không nỡ nhìn đối phương phải chịu đựng một chút oan ức và đau đớn nào, vì như vậy bản thân còn đau hơn gấp trăm nghìn lần Ngôn Tiểu Nặc nép mình thật chặt trong vòng tay của Mặc Tây Quyết, được cuộn tròn trong hơi ấm và mùi hương tỏa ra từ cái ôm của anh, đó là mùi vị mà cô yêu thích nhất. Thân thể, trái tim, tất cả mọi thứ của cô đều dính chặt lấy cái ôm của anh.

Đột nhiên có cảm giác cứ ôm như thế này mãi thôi cũng cảm thấy hạnh phúc.

Nhưng mà hương vị của hạnh phúc dường như quá ngọt ngào, và tâm trí cô hơi choáng váng vì sự ngọt ngào này.

Hừ… buồn ngủ quá.

Ngôn Tiểu Nặc cảm thấy khó cưỡng lại cơn buồn ngủ này, và cô ngủ thiếp đi trong chưa đầy nửa phút.

Hình như đã ngủ trong một thời gian khá dài, bên tai dường như có tiếng của ai đó gọi: “Ngôn Tiểu Nặc…”

Gọi cô bằng cả họ và tên như này, ngoài Mặc Tây Quyết thì còn ai nữa? Ngôn Tiểu Nặc chỉ cảm thấy rằng cô ấy rất buồn ngủ, cô không mở nổi được nửa con mắt.

Nhưng anh vẫn đang gọi cô.

Cô miễn cưỡng mở mắt và phát hiện ra mình đang nằm trên giường?

Không phải chứ? Rõ ràng trước đó cô vẫn ở trên xe mà, hèn gì có cảm giác giấc ngủ dài đến thế, cô thậm chí còn không biết bản thân xuống xe như nào?

Trời ơi!

Lần này giọng nói của Mặc Tây Quyết thật sự truyền vào tại của cô “Ngôn Tiểu Nặc, em tỉnh rồi à, em còn buồn ngủ không?”

Ngôn Tiểu Nặc chỉ chăm chú nhìn vào khuôn mặt đẹp trai của Mặc Tây Quyết, cô cười nhẹ và nói: “Em không buồn ngủ nữa rồi, nhưng anh, anh không phải là đi làm sao? Tại sao anh lại ở đây đợi em thức dậy thế?”

Mặc Tây Quyết hừ lạnh: “Công việc gì, giày vò cả một buổi sáng rồi.” Đột nhiên, mặt anh trở nên lạnh hơn, “Lần sau lúc anh đang muốn hôn mà em con ngủ thiếp đi nữa, thì cẩn thận với anh đói “

Một con thú không nhận được lợi ích nên bày tỏ sự không hài lòng.

Ngôn Tiểu Nặc nhìn người giúp việc đứng cạnh giường, đỏ mặt ngượng ngùng đánh anh một cái: “Trước mặt người khác, anh đang nói linh tinh cái gì thế?”

Mặc Tây Quyết quăng cho người giúp việc một cái liếc nhìn, người giúp việc hiểu ý, ngay lập tức mang những thứ đã chuẩn bị qua, rồi nói với Ngôn Tiểu Nặc rằng: “Cô Ngôn, nên uống canh gừng rồi ạ”

Cô đã ngủ rất lâu và cũng gần đến buổi chiều rồi. Cô nhận lấy bát canh gừng và uống một hơi hết sạch.

Cô suýt nữa là vì ngủ quá lâu mà làm chậm trễ thời gian ăn cơm. Nhỡ may làm bảo bối trong bụng đói thì cô thực sự rất đáng trách.

Ngay khi chiếc bát vừa được đặt xuống, chiếc xe ăn nhỏ liên được đẩy vào. Bữa ăn vẫn rất tinh tế và bổ dưỡng, Ngôn Tiểu Nặc ăn khá là ngon miệng.

Mặc Tây Quyết đang đứng ở bên cạnh, chăm chú nhìn cô ăn.

Nó khác với thường lệ. Bình thường mặc dù cô ăn rất ngon miệng, nhưng mà không giống hôm nay.

Lượng đồ ăn hôm nay cô ăn dường như nhiều hơn lúc trước một ít.

Ngôn Tiểu Nặc nhìn Mặc Tây Quyết chỉ đứng ở bên cạnh giường, cô liền gọi anh: “Anh đứng đó làm gì vậy? Tới đây ăn cơm với em.”

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.