Vì quanh bồn tắm có những tấm thảm dày nên Ngôn Tiểu Nặc đi chân trần, bước trên thảm với đôi chân trắng như ngọc, bước đi giống như một đóa sen.
Tâm trạng u ám của Mặc Tây Quyết cũng trở nên tốt hơn rất nhiều vì cô tới, anh quay đầu lại cười xán lạn: “Sao em lại vào đây? Không sợ ba và chú A Dục cười sao?”
Ngôn Tiểu Nặc ngồi trên thảm, chân nhỏ ngâm dưới nước, mặt cô đỏ bừng: “Ba đến phòng thí nghiệm rồi, chủ A Dục cũng không biết đã đi đâu, với lại em lo lắng cho anh mà.”
Giọng nói quyến rũ của cô khiến Mặc Tây Quyết cảm thấy ấm áp trong lòng.
Thấy anh cười không nói gì, cô ho nhẹ một tiếng, đối chủ đề: “Anh thấy khá hơn chưa?”
Mặc Tây Quyết gật đầu, nói: “Tốt hơn nhiều rồi.”
Chân nhỏ của cô đung đưa, cô nói: “Ngâm suối nước nóng thoải mái thật.”
Cô nhìn Mặc Tây Quyết: “Anh ngâm thêm lát nữa đi.”
“Không ngâm nữa”
Mặc Tây Quyết từ trong hộ đứng lên, lộ ra cơ thể cường tráng, anh bước về phía cô.
Hơi nóng cùng hương thơm trên cơ thể anh bao vây lấy cô, Ngôn Tiểu Nặc vốn đang rất bình tĩnh, trong lòng bỗng chốc giống như hồ nước gợn sóng cuồn cuộn nóng hổi.
Mặc Tây Quyết cúi đầu hôn lên môi cô: “Giúp anh lấy khăn tắm.”
Ngôn Tiểu Nặc đi lấy khăn tắm rồi lau sạch người cho Mặc Tây Quyết.
Mặc Tây Quyết mặc áo choàng tắm và về phòng nghỉ ngơi cùng Ngôn Tiểu Nặc.
Một đêm ngon giấc.
Sáng hôm sau, ăn bữa sáng xong, Trình Tử Diễm đưa Ngôn Tiểu Nặc và Mặc Tây Quyết ra ngoài.
Ba người tuy đã mặc áo choàng dày, nhưng không thể che đi vẻ ngoài xuất sắc của mình, đặc biệt là Mặc Tây Quyết, chiếc áo choàng đen tạo cho anh ta một khí chất vô song, thu hút sự chú ý của mọi người.
Trình Tử Diễm là một bác sĩ nổi tiếng, gần như là một vị thần ở đây, người ở đây có thể không biết tới danh tiếng của Trình Tử Diễm, nhưng họ đều biết rằng ông là một bác sĩ thiên tài có thể điều trị tất cả các loại bệnh, ai nấy đều nhìn ông với sự tôn trọng và kính nể từ trái tim.
A Dục ra ngoài từ tối qua vẫn chưa trở lại, sáng nay lại bảo bọn họ tới nơi ông đang ở.
Trình Tử Diễm biết A Dục không phải người thích nói đùa, sớm ra đã bảo ông đưa Ngôn Tiểu Nặc và Mặc Tây Quyết tới có lẽ là vì bệnh của Mặc Tây Quyết.
Họ rời nhà đã gần một tiếng, nơi này cách nhà họ khá xa.
Tiếng xe trượt tuyết vang lên, Trình Tử Diễm khẽ nghiêng đầu thấy một người bản địa mà ông quen, người đó gọi ông trong lo lắng: “Bác sĩ Trình!”
Trình Tử Diễm hơi ngạc nhiên: “Có chuyện gì vậy?”
“Ông mau về nhà xem đi! Nhà ông phát nổ rồi!”
Người đó vì sốt ruột mà khuôn mặt tràn đầy lo lắng và đồng cảm.
Trình Tử Diễm kinh ngạc, vội vã quay xe trở về nhà.
Phát nổ, đây là khu dân cư, nổ cấp độ nhỏ như vậy là do người hay do ngoài ý muốn? Tim Ngôn Tiểu Nặc đập thình thịch, tay nắm chặt tay Mặc Tây Quyết.
Từ đầu đến chân Mặc Tây Quyết lạnh toát, nhà Trình Tử Diễm phát nổ có nghĩa là anh không còn hi vọng gì sao? Anh lật tay lại nắm chặt tay Ngôn Tiểu Nặc, nghĩ dù chỉ là những hơi ấm cuối cùng anh cũng thấy mãn nguyện.
Căn biệt thự trang nhã và tinh tế ban đầu giờ đã trở thành đống đổ nát, hàng xóm cùng xe cứu hỏa đã đến dập lửa, sắc mặt Trình Tử Diễm tái mét.
Ngôn Tiểu Nặc liên tục an ủi ông: “Ba à, ba đừng buồn nữa, việc này là ngoài ý muốn mà.” Mặc Tây Quyết thì không cảm thấy đây là ngoài ý muốn.
Trình Tử Diễm ở đây lâu như vậy, ông cũng không phải một bác sỹ bình thường, còn có cả khả năng tự vệ, làm sao có thể vừa rời nhà đã phát nổ được? Anh nhìn ngôi nhà mang theo bao hy vọng của mình giờ đã thành tro tàn, cảm giác buồn bã bao trùm lấy anh len lỏi khắp cơ thể lạnh đến tê tái.
Lúc này A Dục quay lại, khuôn mặt không cảm xúc thường ngày hiện lên sự kinh ngạc: “Tử Diễm, chuyện gì vậy?” Trình Tử Diễm đứng im ở đó như không nghe thấy lời của A Dục, chỉ nhìn chằm chằm đống đổ nát của ngôi nhà. Ngôn Tiểu Nặc chưa từng thấy ông như vậy, cô vội kéo kéo tay áo ông, gọi ông: “Ba, ba ơi?”
Một lúc sau Trình Tử Diễm quay lại, hỏi: A Dục, sao lại quay về rồi?”
A Dục ngạc nhiên: “Xong việc rồi thì quay về”
“Không phải sáng nay ông bảo tôi đưa A Quyết và Tiểu Nặc tới tìm ông sao?”
Trình Tử Diễm cau mày.
“Tôi bảo ông đi tìm tôi lúc nào?” ADục thấy càng khó hiểu hơn.
Sắc mặt của Ngôn Tiểu Nặc và Mặc Tây Quyết đột nhiên thay đổi.
“Có người gài bẫy chúng ta” Một luồng sát toả ra từ đôi mắt xanh nhạt của A Dục, lạnh như băng trên mặt biến.
Trình Tử Diễm trầm mặc rất lâu, nói: “Tiểu Nặc sắp sinh rồi, tôi còn một phòng nữa, trước tiên tới đó đi” A Dục bình tĩnh nói: “Tôi lại điều tra cho rõ.”
Đây là ngôi nhà đầu tiên của ông sau khi được sống lại, cứ vậy bị phá hủy, sao ông có thể không giận được, không phẫn nộ được? Tdd gật đầu: “Cũng được, lo liệu xong rồi về nhé.”
Gió thổi một lúc lâu, Ngôn Tiểu Nặc bỗng thấy đau bụng, cô cau mày thật chặt rồi ôm bụng.
Mặc Tây Quyết vội ôm cô, kinh ngạc: “Ngôn Tiểu Nặc! Em làm sao thế?
Ngôn Tiểu Nặc chỉ thấy bụng mình càng ngày càng đau, đau tới mức đúng không vững nữa, cô cắn môi nói: “Bụng em đau quá.”
Trình Tử Diễm lập tức bắt mạch, sửng sốt nói: “Sắp sinh rồi!”
Mặc Tây Quyết kinh ngạc: “Không phải là tháng sau sao?” A Dục nói: “Mặc kệ mấy việc này đi, mau đưa tới bệnh viện!”
Ngôn Tiểu Nặc chỉ cảm thấy toàn thân và tứ chi đều bị cơn đau xâm chiếm, đau đến mức muốn ngất đi, không thể nghe hay nhìn thấy gì xung quanh, cô chỉ nắm chặt tay Mặc Tây Quyết.
Chỉ có bàn tay này mới có thể cho cô sự an tâm duy nhất.
Mô hội toát ra từng đợt từng đợt, cơn đau giống như thủy triều nổi lên, cả người như sóng cuộn trào.
Trong cơn mê, dường như cô nghe thấy tiếng khóc của đứa trẻ, cô cảm thấy nhẹ nhõm rồi chìm vào hôn mê.
Mặc Tây Quyết không nhìn tới đứa con một cái, mọi sự chú ý của anh đều dành cho Ngôn Tiểu Nặc, thấy cô ngất đi chân tay anh như rụng rời: “Ngôn Tiểu Nặc! Tỉnh lại đi em!”
So với anh, Trình Tử Diễm bình tĩnh hơn nhiều, ông kiểm tra cho Ngôn Tiểu Nặc, nói: “Con bé kiệt sức rồi, cần được nghỉ ngơi”
Lúc này Mặc Tây Quyết mới thấy nhẹ nhõm.
Mặc Tây Quyết chỉ vào đứa bé A Dục đang bế: “Mau nhìn này, là một bé trai.” Mặc Tây Quyết đưa tay ôm lấy đứa bé Ngôn Tiểu Nặc vừa mới sinh ra.
Đứa bé mới ra đời, mắt vẫn còn chưa mở, khuôn mặt bé xíu đỏ hỏn, mái tóc đen mềm và dày, trông rất khoẻ mạnh.
Đây là con của anh, đứa con mà anh và Ngôn Tiểu Nặc đã trải qua trăm ngàn gian khổ mới bảo vệ được.
Bên ngoài vang lên tiếng bước chân.
Cái gì phải đến sẽ đến.
Mặc Tây Quyết đưa con cho Trình Tử Diễm rồi đi ra ngoài.
Là Lisa tới.
Trước tiên Lisa đưa Mặc Tây Quyết một món quà, nói: “Chúc mừng cậu hai, cậu chủ nhỏ đã được sinh ra.” Giọng Mặc Tây Quyết vô cùng lạnh lùng: “Tôi không phải cậu hai của cô”
“Nhưng cậu chủ nhỏ vẫn mang dòng máu nhà họ Mặc.”
Lisa nói: “Theo lệnh của ông chủ tôi tới đón cậu chủ nhỏ về nhà họ Mặc” Mặc Tây Quyết lạnh lùng gầm lên: “Đừng mơ động vào con trai tôi.”
“Cơ thể cô hai trúng độc, khó mà đảm bảo cậu chủ nhỏ không bị ảnh hưởng.” Sắc mặt Lisa lộ ra vẻ lo lắng: “Ông chủ nhất định sẽ cứu cậu ấy”
Mặc Tây Quyết cười lạnh: ” Không mượn ông ta hao tâm tổn sức, con trai của tôi và Ngôn Tiểu Nặc rất khoẻ.”
Lisa mở to hai mắt, vẻ mặt nghiêm túc không giấu được kinh ngạc: “Lẽ nào cậu cho cô hai uống thuốc giải rồi?”
“Trúng độc, lấy thuốc giải, tất cả đều là để cứu Ngôn Tiểu Nặc và con trai tôi!” Mặc Tây Quyết cười lạnh: “Đương nhiên là để cô ấy uống rồi”
Lisa ngây người một lúc, khoẻ môi run run: “Cậu hai!”
“Đừng nói nữa!” Anh lạnh lùng nói: “Tôi sẽ không để đứa bé trở về nhà họ Mặc đâu!”
“Lẽ nào cậu không quan tâm đến bản thân mình sao?” Lisa rõ ràng đã có chuẩn bị: “Thuốc bác sĩ Trình chế ra đã bị phá hủy rồi, lúc này cậu chỉ có cách về nhà thì ông chủ mới cứu được cậu!”
“Lấy con trai của tôi ra trao đổi ư?”
Anh lạnh lùng liếc nhìn: “Nếu là như vậy thì tôi thà chết!” Anh không thể để đứa bé trở về nhà họ Mặc, cho dù anh không còn nhiều thời gian thì anh vẫn muốn ở bên Ngôn Tiểu Nặc và đứa bé.
Cho dù anh không thể cùng mẹ con họ xây lâu đài cát, không được nghe con gọi một tiếng papa, anh cũng không đem con mình cho nhà họ Mặc, để đứa bé phải chịu đựng những ngày tháng thơ ấu giống anh.
Lisa cảm thấy bản thân không thể khuyên Mặc Tây Quyết thêm được nữa.
Cô không bao giờ ngờ được rằng Mặc Tây Quyết lại không uống thuốc giải, đang đứng trên bờ vực cái chết! Lúc này cô cảm giác như đầu muốn nổ tung ra vậy.
Quay người rời đi thì cô lại gặp Mặc Lăng Thiên.
Lisa cùng vệ sĩ chào ông rồi kính cận nói: “Ông chủ ” Mặc Lăng Thiên không quan tâm tới, chỉ nhìn khuôn mặt kiên định và lạnh lùng của Mặc Tây Quyết.
Nếu nói Mặc Tây Thần là đứa con trai ông xem trọng nhất, thì Mặc Tây Quyết là đứa con trai yêu quý của ông.
Vì yêu thương anh nên mới không muốn anh đau khổ vì tình, vì yêu thương anh nên muốn cho anh những gì tốt đẹp xứng đáng với anh nhất.
Nhưng đổi lại Mặc Tây Quyết lại không nghe theo, hết lần này tới lần khác vì người phụ nữ kia khiến ông tức muốn phát điên.
“Con, và đứa bé theo ta về nhà.” Mặc Lăng Thiên lạnh lùng nói, giọng điệu như ra lệnh.
Mặc Tây Quyết nhìn thẳng vào ba mình nói: “Con và đứa bé đều sẽ không theo ba về!”
“Ngang ngược!”
Mặc Lăng Thiên tức giận, ông nói: “Ta sẽ cho Ngôn Tiểu Nặc tiên, con yên tâm”
Mặc Tây Quyết cười vô cùng trào phúng: “Lễ nào cô ấy lại để ý đến tiên của ba sao?”
Mặc Lăng Thiên tức giận trừng mắt.
Lúc này A Dục bước đến trước mặt ông, lạnh lùng nói: “Mặc Lăng Thiên, có phải ông động tay vào nhà của Tử Diễm không?” Mặc Lăng Thiên nhìn người trước mặt, nheo mắt lại: “A Dục?” Đôi môi mỏng của A Dục hơi mím lại, nhưng bàn tay dần dân dồn sức lại.
Mặc Lăng Thiên điềm tĩnh nói: “Người phá hủy căn nhà đó không phải tôi, tôi biết tin này rồi mới tới đây”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]