“Cô làm thêm một phần đi.” Mặc Tây Quyết không quan tâm Duy Đức, chỉ dặn Ngôn Tiểu Nặc. 
 Ngôn Tiểu Nặc trợn mắt, anh ta muốn ăn nữa sao? “Được, nhưng tôi có việc cần nói với anh.” Ngôn Tiểu Nặc nhìn anh ta vẫn. đang rất bình thường, liền nói: “Hôm nay tôi muốn đến bệnh viện thăm… thăm 
 bà” 
 “Làm xong sủi cảo rồi đi” Ngôn Tiểu Nặc nở nụ cười vui vẻ đáp: “Tôi đi làm ngay đây!” làm xong sớm một chút, sẽ được gặp bà sớm một chút, tiện thể làm luôn một phần bù cho bà ngoại. 
 Mặc Tây Quyết nhìn bóng dáng vui vẻ của cô từ sau lưng, càu nhàu một tiếng rồi đi ra ngoài. 
 Ngôn Tiểu Nặc làm một nồi bánh to, lấy cho bà của mình một phần, phần còn lại cô để trong tủ lạnh. 
 Sau khi đến bệnh viện thăm bà, lúc đến cửa thang máy thì nhìn thấy Ngôn Uyển Cừ, vết thương trên cổ cô ta vẫn còn, dường như đến bệnh viện để trị thương. 
 Ngôn Tiểu Nặc nhìn thấy cô ta liền phẫn nộ trong lòng, quay đầu bỏ đi, cô vốn dĩ không quan tâm gì đến cô ta cả. 
 “Chi?” Ngôn Uyển Cừ nhìn thấy Ngôn Tiểu Nặc, cười đi đến bên cạnh cô, hạ giọng: “Chị lại đến thăm bà à?” Ngôn Tiểu Nặc đi vào trong thang máy, ẩn nút, lạnh lùng đáp: “Liên quan gì đến cô? 
Ngôn Uyển Cừ tiếp tục cười nói: “Chị, báo cho chị một tin tốt, em sắp đi học ở học viện Qúy Tộc rồi, nói ra thì cũng là nhờ sự giúp đỡ của chị, nếu như hàng của bố
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-ba-dao-chieu-vo-yeu/2684186/chuong-7.html