Chương trước
Chương sau
Câu nói này của Mộ Vũ Nghiên khiến Đường Hoan càng cảm thấy nực cười hơn.
“Có phải não cô bị úng nước rồi không? Nếu như những người này là do tôi tìm tới, cần phải bắt cả tôi đi không? Cứ thế bắt một mình cô chẳng phải được rồi sao.”
“Cô…….” Bị câu nói của cô chọc tức, sắc mặt vốn đã khó coi của Mộ Vũ Nghiên nay lại càng khó coi hơn.
Đường Hoan cũng không muốn phí lời giải thích, không ngừng đánh mắt thăm dò đám người ở bên cạnh. Những người này rốt cuộc là do ai phái tới, tại sao lại bắt họ, có khi nào đây là một màn kịch do Mộ Vũ Nghiên tự biên tự diễn không? Trong lúc Đường Hoan vẫn đang mải mê suy nghĩ, chiếc xe đột nhiên dừng lại, Đường Hoan đưa mắt nhìn xung quanh, phát hiện ra nơi đây quả nhiên là ở bên một bờ biển.
“Xuống xe!” Mấy người đàn ông kia xuống trước, sau đó liền kéo theo họ xuống sau.
Đường Hoan không biết rốt cuộc bọn họ muốn làm gì, có điều trong tình huống hiện tại, cách tốt nhất chính là ngoan ngoãn nghe lời, bằng không sẽ chẳng khác nào tự vùi đầu vào chỗ chết. Mấy người đàn ông kia sau khi đưa hộ tới một ngôi nhà gỗ liền đẩy Đường Hoan vào trong. Cô bị đẩy vào trong vài bước, khi ngẩng đầu lên, người ngồi ở phía trong khiến cô có phần thảng thốt, có điều rất nhanh sau đó cô liền hiểu ra. Trên đường tới đây cô vẫn luôn tự hỏi rốt cuộc là ai đang ra tay đối phó với cô, nhưng sau khi nhìn thấy người này, cô bỗng nhiên hiểu ra mọi chuyện.
“Lương Phi Phi, cô phí công tốn sức bắt tôi tới đây rốt cuộc là để làm gì?” Nhìn vào người phụ nữ ngồi ở giữa phòng, Đường Hoan lạnh lùng lên tiếng hỏi.
Sớm đã đoán trước cô ta sẽ không chịu ngồi yên, chỉ là không ngờ rằng cô ta quả nhiên dám quang minh chính đại bắt cóc cô tới đây.
“Cô cảm thấy tôi sẽ làm gì?” Lương Phi Phi cong miệng cười, “Cô tưởng rằng những chuyện trước đây tôi đều đã thật sự quên hết rồi sao? Tôi ở đây nhắc lại cho cô nghe một lần nữa, mọi đau đớn cũng như tủi nhục mà cô mang tới cho tôi, tôi sẽ hoàn trả cô gấp trăm lần số đó.” Lương Phi Phi chỉ tay vào tim, từng câu từng chữ đều được cô ta nhấn mạnh nói.
Trong lòng Đường Hoan run rẩy, nhìn một lượt những người trong phòng, xem ra hôm nay cô muốn chạt thoát cũng không thể rồi. Không nói đến việc đối phương đông người hơn coo, mà ở đây cũng không có đường lui, chỉ có duy nhất một lối vào. Dù cho cô có nhanh chân nhanh tay thế nào đi nữa cũng không thể thuận lợi chạy thoát khỏi đây.
‘’Vậy cô muốn làm gì?” Nén lại tâm trạng căng thẳng lúc này, cố tỏ ra thật điềm tĩnh nói, đã rơi vào tay của Lương Phi Phi, cô cũng không dám nghĩ tới việc có thể chạy thoát.
“Tôi vừa cho cô cơ hội rồi đó.” Phía sau bỗng truyền tới một giọng nói quen thuộc, quay đầu nhìn thấy Mộ Vũ Nghiên thong thả bước lại gần về phía cô, “Rượu mừng cô không muốn uống lại cứ thích phải uống rượu phạt, Đường Hoan, người đắc tội với tôi đều không có kết cục tốt đẹp đâu.”
“Hóa ra các người đều đã tính toán trước cả rồi, cố ý để Đường Vãn Tình hẹn tôi ra ngoài, sau đó nhân cơ hội bắt cóc tôi sao?”
Nếu như đến tận bây giờ cô vẫn chưa hiểu ra mấu chốt ở đây, vậy thì coi như cô sống cũng bằng không rồi, hóa ra Đường Vãn Tình cũng gia nhập với bọn họ. Haha, vì để đối phó được với cô, bọn họ quả thực đã tốn khá nhiều tâm sức!
“Thì sao?” Mộ Vũ Nghiên đột nhiên bật cười, đưa tay tát mạnh lên mặt cô, “Cô đừng mong Đoạn Kim Thần có thể tới đây cứu cô, tôi nói cho cô biết, anh ấy bây giờ còn đang yên giấc ngủ trong nhà kia kìa.”
“…………..”
Đáng lẽ phải đoán ra tối qua sau khi anh rời đi là tới tìm Mộ Vũ Nghiên, cô quả nhiên còn ôm lòng chờ đợi, thật nực cười!
“Các người có biết các người bây giờ đang làm gì không? Lương Phi Phi, cô khó khăn lắm mới ra khỏi đó, lẽ nào cô còn muốn tiếp tục vào tù thêm lần hai nữa à? Hay cảm thấy thời gian ở trong đó vẫn chưa đủ?”
“Cô câm miệng!” Lương Phi Phi đột nhiên quát lên, nghĩ tới việc cô đường đường là tiểu thư nhà họ Lương quả nhiên lại bị đưa vào tù ngục, đây là điều mà cả đời này cô không bao giờ muốn nghĩ tới, “Nếu không phải loại tiện nhân như cô, tôi sao có thể bị đưa vào tù được chứ? Cô chờ đây, hôm nay tôi nhất định sẽ khiến cô có đi có lại.”
“Cô đừng đổ hết mọi chuyện lên người tôi như vậy, lúc đó tại sao cô bị đưa vào tù, cả tôi và cô đều biết rõ!”
Nếu không phải do cô tự mua dây buộc mình thì sao có thể bị bắt vào tù được chứ? Hơn nữa mà nói ở đây có công lao của Đoạn Lâm Phong và Đường Vãn Tình, dựa vào điều gì lại đổ hết tất cả lên người cô.
“Tôi tất nhiên biết rõ, có điều là cô hay Đường Vãn Tình cũng đừng hòng thoát khỏi lòng bàn tay tôi, chỉ là người tôi không vừa mắt nhất chính là cô, do vậy tôi sẽ xử lý cô trước.”
Ý của câu nói này nghĩa là dù cho những chuyện này có trực tiếp liên quan tới cô hay không, cô ta vẫn sẽ đổ hết lên người họ.
“Được rồi, được rồi, mau tranh thủ thời gian đi, kẻo đêm dài lắm mộng.”
Mộ Vũ Nghiên nhìn vào đồng hồ, có chút sốt ruột, thời gian càng kéo dài thì mọi chuyện càng không thuận lợi, nếu như không nắm bắt tốt cơ hội lần này, để Đoạn Kim Thần phát hiện ra, bọn họ muốn chạy cũng chạy không thoát.
“Cô lo lắng gì chứ? Chờ tới khi anh ta tỉnh lại e rằng đến ốc còn không mang nổi mình ốc, sao còn có thời gian tới đây xem cô ta sống chết ra sao?”
“Cô nói như vậy là có ý gì?”
Đường Hoan giật mình thảng thốt, hiểu ra được ẩn ý trong câu nói của Lương Phi Phi, cô vội hỏi:
“Lương Phi Phi, rốt cuộc cô định làm gì? Cô định làm gì Đoạn Kim Thần?”
“Dù sao thì cô cũng là một người sắp phải chết, nói với cô cũng không có tác dụng gì.” Liếc mắt nhìn cô một cái, Lương Phi Phi mở miệng nói tiếp, “Nếu như cô còn nghĩ rằng Đoạn Kim Thần sẽ tới đây cứu cô, tôi khuyên cô tốt nhất nhân lúc còn sớm thì quên nó đi, bởi vì bây giờ công ty của anh ta đã loạn thành một đống rồi.”
“Cô làm như vậy rốt cuộc là có mục đích gì? Người cô yêu không phải Đoạn Lâm Phong hay sao? Hà cớ sao bây giờ cô lại nhắm mũi về phía chúng tôi, cô chẳng phải đã từng yêu anh ta ư? Bây giờ sao có thể làm tổn thương anh ta vậy chứ?”
“Mục đích?” Lương Phi Phi như hóa thành một người khác, điên cuồng bật cười, vẻ điên đại để lộ rõ qua đôi mắt của cô, “Lúc đầu tôi như muốn moi hết tim gan của mình dành cho anh ấy, nhưng anh ấy đối xử với tôi thế nào? Coi tôi như muốn quả bóng đá dưới chân, lúc đá bên này lúc đá bên kia, bây giờ tôi chỉ là đang vì bản thân mà xả giận chút thôi. Hơn nữa mà nói nếu không làm như vậy, thì sao Đoạn Kim Thần có thể lấy Mộ Vũ Nghiên chứ?”
Đường Hoan bỗng chốc liền hiểu ra nguyên do của mọi chuyện, hóa ra họ đã lên kế hoạch từ trước đó, ngay đến cả Đoạn Kim Thần cũng nằm trong kế hoạch của họ.
“Mộ Vũ Nghiên, cô làm vậy có ý nghĩ gì không? Cô chẳng qua cũng chỉ là muốn tôi rời khỏi anh ấy, tôi đồng ý với cô là được chứ gì, bây giờ cô có thể buông tha cho anh ấy được không?”
Không phải vì cô không tin tưởng vào năng lực của Đoạn Kim Thần, mà là người bí ẩn đứng sau Lương Phi Phi khiến người ta khó bề tưởng tượng, dù cho anh có mạnh mẽ tới cỡ nào cũng khó có thể đấu lại kẻ địch âm thầm trong bóng tối. Dù sao thì hai người họ đều sẽ phải ly hôn, chuyện sớm hay muộn đối với cô mà nói không có gì khác nhau.
“Bây giờ bắt đầu biết sợ rồi sao?” Mộ Vũ Nghiên bỗng nhiên bật cười, đôi mắt ác độc nhìn vào cô, “Nhưng đáng tiếc, muộn rồi, nếu như thế giới này không có cô, Đoạn Kim Thần sẽ hoàn toàn thuộc về tôi.”
Cô ta bỗng nhiên như bị điên vậy, không biết lấy ra từ đâu một con dao, áp sát lên mặt Đường Hoan rồi thấp giọng nói tiếp: “Rõ ràng là anh ấy yêu tôi, đều là do cô chen vào giữa chúng tôi, chúng tôi mới trở thành như vậy, do vậy cô cảm thấy tôi sẽ để cô rời khỏi đây sao? Giữ lại một người nguy hiểm như cô trên thế gian này, chi bằng thẳng tay diệt gốc.”
“Cô nói xem…….nếu như con dao này rạch lên mặt cô, liệu còn có người đàn ông nào muốn yêu thương cô nữa hay không?” Mộ Vũ Nghiên tự độc thoại, dáng vẻ điên dại của cô lúc này khiến Đường Hoan không khỏi sợ hãi.
Lương Phi Phi khoanh tay trước ngực, lạnh lùng đứng ở một bên nhìn họ. Lúc này, trong đầu Đường Hoan chỉ có một suy nghĩ, bọn họ đều điên cả rồi. Nếu như nói không sợ tuyệt đối là giả dối, ai cũng không biết hai người này tiếp theo đây sẽ làm ra chuyện gì. Dẫu trong lòng sợ hãi là vậy nhưng Đường Hoan cũng không dám biểu lộ ra bên ngoài, tự trấn an bản thân, cô nói:
“Cô thả tôi đi đi, tôi đảm bảo sẽ không nói ra chuyện này, cũng sẽ không bao giờ quay trở lại đây, cô muốn làm Đoạn phu nhân thì hãy cứ làm tốt, tôi đã kí vào đơn ly hôn rồi, tới lúc đó dù cho anh ấy có không kí, hai năm sau chúng tôi cũng sẽ ly hôn.”
“Chờ tôi đưa cô lên trời rồi, anh ấy sẽ là của tôi, tới lúc đó dù cho hai người có ly hôn hay không, tôi đều sẽ ở bên cạnh anh ấy.” Lời nói đầy vẻ uất hận của Mộ Vũ Nghiên vang lên, “DÔ vậy cô không cần phải phí tâm phí sức cầu xin tôi, thay bằng việc lo lắng sợ hãi thì tốt nhất nên thẳng tay diệt họa.”
Trong lòng Đường Hoan bỗng có chút tuyệt vọng, lẽ nào hôm nay cô thật sự sẽ không thể thoát khỏi kiếp nạn này sao?
“Đủ rồi, phí lời nhiều làm gì nữa? Nhìn cô ta phải chịu dày vò và hành hạ chẳng phải càng tốt hơn sao?” Giọng nói dữ dằn của Lương Phi Phi bỗng chen vào, sau đó một nụ cười rùng rợn lại phát ra, “Những người này tôi đặc biệt gọi tới đây để phục vụ cô đấy, tôi muốn xem xem sau khi thân bại danh liệt, cô còn có mặt mũi nào để tiếp tục sống trên cõi trần này nữa.”
Thấy bản thân đã nỗ lực cả nửa ngày nhưng vẫn không có được một chút thành quả, Đường Hoan đành ngậm ngùi im lặng, dù sao thì bây giờ đây dẫu cô có nói gì đi chăng nữa thì bọn họ cũng sẽ không bỏ qua cho cô, đã như vậy chẳng bằng giữ lại chút sức lực ít ỏi cho bản thân. Bỏ đi, có lẽ đây chính là những gì mà ông trời đã sắp đặt trước cho cô, ở kiếp này có lẽ cô chỉ có thể sống được đến đây, dù cho có cố gắng cũng không thể tránh khỏi chuyện này xảy ra. Cô đã đối đầu với họ lâu như vậy, thật sự quá mệt rồi. Cô rõ ràng vẫn luôn nỗ lực để đấu tranh với họ, nhưng tại sao tới cuối cùng mọi thứ đều quay về điểm xuất phát, cô vẫn rơi vào tay bọn họ, còn họ lại sống tốt hơn cô. Ngửa mặt lên trời, cô thầm nghĩ thật sự không công bằng chút nào. Đưa mắt nhìn vào đám đàn ông đã vây cô vào một góc, vẻ tuyệt vọng đã hiện rõ trong đôi mắt của cô. Cô rốt cuộc nên làm gì? Cô của lúc này như đang lạc mình giữa một cơn biển lửa không lối thoát, chỉ còn cách chấp nhận để ngọn lửa ấy thiêu đốt bản thân.
Cổ tay Đường Hoan bị hai người đàn ông giữ chặt, dù cho cô không ngừng vùng vẫy tới đâu đi chăng nữa vẫn chẳng hề có lấy một chút hiệu quả, còn ở một khác, ánh đèn đã bật sáng, máy quay phim hiển thị trong trạng thái đang làm việc. Một người đàn ông đi tới trước mặt cô, từ từ cởi cúc áo cô, thấy cô yếu đuối tuyệt vọng, hắn ta hả hê nói:
“Quả nhiên là một mỹ nhân…..”
Quần áo trên người dường như đã bị cởi sạch rồi, những giọt nước mắt không ngừng rơi xuống, Lương Phi Phi nhìn vào dáng vẻ của cô lúc này, vẻ hưng phấn trong đôi mắt ngày càng biểu lộ rõ hơn.
“Đường Hoan, đây chính là món quà tôi muốn dành tặng cho cô, từ từ mà tận hưởng nhé!”
Lúc này Đường Hoan đã chẳng còn để tâm tới lời nói của cô ta nữa rồi, mọi thứ trong cô lúc này như sụp đổ, vừa hụt hẫng vừa hoảng sợ. Khi Đường Hoan tưởng chừng như đã đi đến ranh giới của sự tuyệt vọng, đột nhiên truyền tới một âm thanh rất lớn, cánh cửa vốn đóng chặt nay lại bật mở ra, người đàn ông đang đè lên người cô bỗng dừng hành động lại.
“Cô tưởng rằng tôi thật sự không biết các cô định làm gì sao? Rốt cuộc ai cho các cô sự dũng cảm dám động vào người của cô vậy, các cô quả thật rất can đảm!”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.