Cảm giác như có một cục đá nghẹn lại trong lòng, khó chịu đến vô cùng. Nhớ lại trước đây Đường Hoan đã từng cười như vậy với anh, hàng loạt những cảm xúc ùa về trong đầu, Đoạn Kim Thần ngửa cổ một hơi uống cạn hết ly rượu trong tay. Sau khi ăn no, Đường Hoan đi về phía nhà vệ sinh, chỉ là sau khi cô rời khỏi buổi tiệc không bao lâu, một bóng hình lập tức đi di chuyển theo cô. Đường Hoan vừa từ trong bước ra, mở cửa liền nhìn thấy Mộ Vũ Nghiên cao ngạo đứng trước bồn rửa tay. Ánh mắt của hai người không hẹn mà gặp, Đường Hoan ngay lập tức liền cảm thấy có điều gì đó chẳng lành sắp tới. “Thật không ngờ Đoạn phu nhân quả nhiên dám một mình tới dự tiệc sinh nhật của người đàn ông khác như vậy, thật không biết mặt mũi của cô để đi đâu cả rồi.” Mộ Vũ Nghiên chế giễu lên tiếng. Đường Hoan bật cười một tiếng, đi tới bên cạnh Mộ Vũ Nghiên, từ từ mở vòi nước, không nhanh không chậm nói: “Trước khi mở miệng thì phải động não trước đã, không biết cô Đường nói tôi như vậy thì có tự kiểm tra nguyên nhân của mình không?” “Cô không cần phải ám chỉ, tôi và anh Thần vốn đã là một cặp trời sinh, nếu không vì cô chen chân vào, cô sao có thể trở thành vợ của anh ấy được chứ! Cô bây giờ cũng chỉ mang cái mác Đoạn phu nhân mà thôi, có gì đáng để đắc ý?” Mộ Vũ Nghiên cao ngạo nói. Nói về khí chất, gia thế của Đường Hoan không bằng được cô, cô còn là ngôi sao nổi tiếng, thường xuyên tham gia những buổi tiệc như vậy, đi thảm đỏ, từ tư thế cho đến vóc dáng Đường Hoan đều không thể so bì được với cô. Đường Hoan im lặng nghe cô nói, điềm tĩnh rút ra một tờ giấy lau tay, thông qua chiếc gương trước mặt nhìn vào Mộ Vũ Nghiên. “Dù cho tôi có thế nào đi chăng nữa thì hình như cũng chẳng liên quan gì tới cô, cô có ở trước mặt tôi ngêu ngao những lời này thì trong mắt người ngoài, họ vẫn đều phải kính trọng mà gọi tôi một tiếng Đoạn phu nhân, còn cô chỉ biết ở đó mà đỏ mắt nhìn theo.” Sắc mặt của Mộ Vũ Nghiên ngay tức khắc liền thay đổi, ánh mắt sắc lạnh nhìn vào Đường Hoan. “Nếu đã tự tin như vậy thì sao cô không tự chủ động ly hôn với anh ấy?” “Haha……..” Đường Hoan không chút khách khí mà bật cười, “Cô Mộ, cô là không có não hay trí nhớ không tốt vậy? Tôi nhớ rằng cô đã từng nói tôi là cô có thể khiến Đoạn Kim Thần ly hôn với tôi, sao đến bây giờ tôi vẫn chưa hề nhận được bất cứ đơn ly hôn nào vậy? Lẽ nào lời nói của cô Đường đây không có tác dụng, hay Đoạn Kim Thần lại can tâm tình nguyện để cô làm một tiểu tam không danh không phận?” Dứt lời, Đường Hoan còn đá thêm một câu hỏi như chí mạng người đối diện: “Không biết thông qua lời nhắc nhở của tôi, trí nhớ của cô Đường đây đã tốt hơn chút nào chưa?” Mộ Vũ Nghiên giận tím mặt, hai hàm răng nghiến chặt vào nhau, vẻ phẫn nộ hằn sâu trong ánh mắt. “Đường Hoan, cô cũng chẳng qua là vì may mắn mà thôi, đừng tưởng rằng bây giờ vị trí Đoạn phu nhân bây giờ là của cô thì sẽ mãi mãi của cô, sau này đừng khóc lóc van xin tôi nhé!” Nghe cô ta nói, chợt nhớ tới ngày cô phải rời khỏi công ty, Mộ Vũ Nghiên cũng như vậy mà nói chuyện với cô, nụ cười trên môi bỗng hằn sâu hơn, Đường Hoan lên tiếng: “Cô Mộ, những người chỉ biết mở miệng nói mấy lời cay độc là những người mà tôi đây xem thường nhất, nếu như tôi không đoán sai thì cô đã từng nói với tôi không ít lần như vậy, lần sau cô có thể đổi một vài từ tươi mới hơn chút được không?” Dừng lại vài giây, Đường Hoan nói tiếp: “Còn một điều tôi vẫn nên nhắc nhờ cô Mộ một chút.” Vừa nói, cô vừa tiến lại gần về phía Mộ Vũ Nghiên, gằn giọng nói: “Có những lúc tôi nhịn không phải là vì tôi dễ bắt nạt mà là vì tôi không muốn so đo tính toán với coo, nhưng rồi cũng sẽ có lúc tôi phản kích lại, tôi trước nay vẫn luôn là một người có thù ắt báo, lần sau còn như vậy thì đừng trách tôi không khách khí.” Cô ghét nhất loại người phụ nữ chỉ biết ở sau lưng động tay động chân giở trò như vậy, Mộ Vũ Nghiên thích Đoạn Kim Thần, cô ta có thể quang minh chính đại mà nói với cô, thực sự không cần phải giở trò sau lưng, làm vậy chỉ càng khiến cô coi thường hơn mà thôi. Mộ Vũ Nghiên dường như chẳng hề để tâm tới lời nói của cô, “Đường Hoan, tôi thật muốn biết bản lĩnh của cô rốt cuộc tới đâu, anh Thần là của tôi, tới cuối cùng anh ấy nhất định sẽ quay trở về bên cạnh tôi!” Để lại một câu nói, Mộ Vũ Nghiên quay người rời khỏi phòng vệ sinh. Đối với những lời chửi thề của cô ta, Đường Hoan dường như chẳng mấy bận tâm, chỉ là câu nói cuối cùng vừa rồi của Mộ Vũ Nghiên thật sự đã chạm tới đáy lòng cô. Đoạn Kim Thần trước nay đều không phải của cô, anh ấy sẽ về bên cạnh ai, cô không hề biết một chút gì cả. Khi cô ra khỏi phòng vệ sinh, hành lang đã chẳng còn bóng dáng của Mộ Vũ Nghiên nữa, cô mím môi rồi di chuyển về phía đại sảnh của buổi tiệc. Đúng tám giờ tối, buổi tiệc sinh nhật chính thức bắt đầu, ánh đèn sân khấu được bật lên, tất cả những người có mặt ở đây đều biết nhân vật chính của buổi tối nay sắp lên sân khấu rồi. Quả nhiên, Giang Chi Thịnh trong bộ vest màu xanh ngọc, trên khuôn mặt rạng rỡ để lộ một nụ cười, không nhanh không chậm bước lên sân khấu. Gương mặt điển trai, chiều cao nổi bật, trong nháy mắt thu hút không ít ánh mắt hiếu kỳ. “Rất cám ơn các vị đã bớt chút thời gian để tới dự bữa tiệc sinh nhật của tôi, ở đây……” Sau lời phát biểu của Giang Chi Thịnh, tiếng nhạc bắt đầu nổi lên, từng cặp đôi bước lên sân khấu, bắt đầu đắm chìm trong những điệu nhạc. Đường Hoan đứng ở bên cạnh bục nhảy, nhìn sang La Vưu Phi đang chăm chú dõi theo các cặp đôi. Khi cô định quay người về chỗ ngồi của mình, một giọng nói ấm áp bỗng vang lên: “Quý cô xinh đẹp, tôi có thể mời cô nhảy một điệu được không?” Để mà nói thì Giang Chi Thịnh không hề thua kém Đoạn Kim Thần điểm nào, chỉ là khi hai người đứng cạnh nhau, Giang Chi Thịnh vẫn chẳng thể bằng được anh. Nếu như không so sánh hai người, gia thế của Giang Chi Thịnh cũng khôn kém, tính cách còn ấm áp, chắc chắn sẽ là một người chồng tốt, chỉ là mọi chuyện lại chẳng thể đi theo đúng những gì mà ta nghĩ, hoa rơi hữu ý, nước chảy vô tình. Đường Hoan thầm than thở trong lòng, nhiều lúc cô thầm nghĩ liệu có phải ông trời đang muốn giễu đùa với cô hay không, tình cảm của cô trước nay vẫn luôn là vậy, yêu là sẽ yêu, mà không yêu là không yêu. Khi thích Đoạn Lâm Phong cô có thể dũng cảm mà tiến về phía trước, nhưng kể từ sau khi biết anh ta phản bội lại cô, cô vẫn có thể quay người bỏ đi. Nhưng sau khi yêu Đoạn Kim Thần, có nhiều lúc cô cảm thấy như chẳng thể khống chế được tình cảm của bản thân, mặc dù rất muốn làm gì đó, nhưng tới cuối cùng lại chẳng thể hành động. Nghĩ tới việc Đoạn Kim Thần cũng đang có mặt ở đây, cộng thêm cô vẫn là vợ của anh, nhảy cùng với Giang Chi Thịnh sẽ thu hút không ít sự chú ý, Đường Hoan bối rối nói: “Như vậy có lẽ không hay đâu, hay anh tới mời Vưu Phi đi.” “Như vậy thì sao chứ? Đã tới đây rồi thì phải vui, hơn nữa mà nói Đoạn Kim Thần cũng đưa theo bạn nhảy tới đây, thay bằng việc ở đây rầu rĩ không vui, chẳng bằng nhảy cùng với anh một điệu, đánh bật lại hai người họ. Hơn nữa Hoan Hoan nhà chúng ta xinh đẹp như vậy, không để người khác chiêm ngưỡng vẻ đẹp của em thì thật là uổng phí.” Giang Chi Thịnh khôn khéo đổ hết mọi chuyện về phía Đoạn Kim Thần nói, bởi vì anh biết Đường Hoan sẽ không từ chối, Quả nhiên, Đường Hoan sau khi nghe anh nói như vậy liền lập tức đồng tình. Đúng vậy, tại sao cô phải lo nghĩ nhiều thế chứ, Đoạn Kim Thần còn có người đẹp trông lòng, cô chỉ là nhảy cùng với Giang Chi Thịnh một điệu mà thôi, sao phải sợ anh chứ? Ngay sau đó, đặt tay vào lòng bàn tay Giang Chi Thịnh, Đường Hoan nheo mắt cười: “Chúng ta đi thôi.” Giang Chi Thịnh cũng mỉm cười, dìu cô lên bục nhảy. Ở một bên khác, Đoạn Kim Thần nhìn thấy Đường Hoan và Giang Chi Thịnh tiến vào bục nhảy, máu nóng trong người như sôi sục. Mộ Vũ Nghiên nhìn thấy cảnh tượng trước mặt, bờ môi đỏ khẽ cong lên, ngoảnh đầu nhìn Đoạn Kim Thần nói: “Anh Thần, không mời em nhảy một điệu sao? Anh xem cô Đường đều đã ở trong đó nhảy rồi, chúng ta cũng không thể thua kém họ được.” Câu nói này nghe thì có vẻ như đang vì Đoạn Kim Thần, nhưng thật ra lại ám chỉ rằng người ta đã bắt đầu nhảy rồi, anh còn ở đây đỏ mắt nhìn theo làm gì nữa vậy. Đoạn Kim Thần không nghĩ nhiều, dắt tay Mộ Vũ Nghiên tiến vào trong bục nhảy, chỉ là ánh mắt vẫn dán chặt lên người Đường Hoan. Những cặp đôi khác dần dần rời khỏi bục nhảy, dành lại sân khấu cho Đoạn Kim Thần với Mộ Vũ Nghiên và Đường Hoan cùng với Giang Chi Thịnh. Bởi vì thực sự họ quá đẹp đôi, đẹp tới mức những người xung quanh không nỡ tiếp tục nhảy. Tiếng nhạt du dương từ từ chuyển sang dòng nhạc mới có nhịp điệu mạnh hơn, độ khó của bước nhảy cũng theo đó mà tăng lên, các cặp đôi phải dựa sát vào nhau mới có thể phối hợp nhịp nhàng và ăn ý. Theo tiếng nhạc, bước nhảy của họ cũng từ từ thay đổi, những động tác uyển chuyển điêu luyện, người nam đưa tay, người nữ xoay vòng, tựa như những chú bướm đang đua nhau khoe sắc. Dáng nhảy nho nhã, dưới ánh đèn sân khấu, từng bước nhảy của các cặp đôi như càng thêm tinh thế, có nhanh có chậm, khiến người xem chẳng thể rời mắt. Đường Hoan và Giang Chi Thịnh phối hợp có thể nói không chê vào đâu được, nhịp điệu vừa phải, dù cho động tác có khó tới đâu đều được họ hoàn thành xuất sắc. Đặc biệt nhất chính là Đường Hoan, dường như sân khấu này sinh ra là để dành cho cô vậy. Nhìn về phía Đoạn Kim Thần và Mộ Vũ Nghiên, bước nhảy của hai người tuy rằng không hề thua kém, nhưng Mộ Vũ Nghiên lại không có được khí chất như Đường Hoan, mà nhiều hơn đó là vẻ dễ thương, trong sáng, đối với một người lạnh lùng như Đoạn Kim Thần, dường như thiếu mất sự liên kết ở đây. Khi nhảy tới một nửa của bài nhạc, Đoạn Kim Thần bỗng nhiên buông tay đẩy Mộ Vũ Nghiên ra khỏi sàn nhảy. Mộ Vũ Nghiên kinh ngạc lập tức đi ra, mà cảnh tượng này lại rơi vào trong ánh mắt của mọi người xung quanh, vô tình như ngầm nhận thua cuộc. Còn Đường Hoan và Giang Chi Thịnh vẫn tiếp tục đắm chìm trong điệu nhảy, La Vưu Phi đứng ở bên ngoài sân khấu, trong lòng có phần buồn bã. Ở đây dẫu sao cũng là xã hội thượng lưu, một vài người có máu mặt nhận ra thân phận của Đường Hoan, bắt đầu bàn tán. Khi Đường Hoan và Đoạn Kim Thần kết hôn, chuyện này đã từng bị đồn thổi khắp nơi, nhưng sau đó Đoạn Kim Thần nhân bữa tiệc do Đoạn gia tổ chức đã quỳ gối cầu hôn cô, nói giữa hai người không có tình cảm ai có thể tin được chứ! Nhưng tới bây giờ, một người đã có chồng quả nhiên lại cùng với công tử của nhà họ Giang khiêu vũ trên bục nhảy như vậy, cũng không biết Đoạn Kim Thần rốt cuộc có suy nghĩ gì. Tất nhiên rồi, những lời này họ chỉ dám âm thầm thảo luận, nào dám lấy ra ngoài nói. Khi Đoạn Kim Thần đi ngang qua họ, sao có thể không nghe thấy những lời bàn tán này chứ, chỉ là anh không muốn bận tâm tới mà thôi. Trong lòng vốn đã không vui nay càng thêm khó chịu, nhìn vào hai người đứng trên bục nhảy, ánh mắt anh như càng thêm u ám. Khi đi ngang qua một nhân viên phục vụ, anh đưa tay nhấc lên một ly rượu, ngửa đầu uống cạn một hơi, rồi lại ngước mắt nhìn về phía sân khấu. Lúc này, Đường Hoan như hoàn toàn nhập tâm vào trong điệu nhảy, tuy biết Đoạn Kim Thần và Mộ Vũ Nghiên đã ra khỏi bục nhảy, nhưng cô vẫn muốn nhảy cho tới khi kết thúc.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]