Không thể không nói, những gì Đường Hoan nói rất chính xác. Video trong nội bộ công ty nếu không được chủ tịch đồng ý thì bọn họ cũng không lấy được. Cô không có chỗ nào để trút nỗi giận trong lòng, chỉ có thể không ngừng mắng chửi Đoạn Kim Thần.
“Vưu Phi, thật sự xin lỗi cậu, là mình đã làm liên lụy cậu.” Giọng nói của Đường Hoan mệt mỏi vô lực, tuy rằng cô biết La Vưu Phi không thích nghe những lời này nhưng cô vẫn muốn nói.
Bây giờ cô không thể dứt ra được nữa, chỉ là La Vưu Phi không cần phải…Bởi vì cô mà làm những chuyện này.
“Nếu cậu còn nói nữa, mình sẽ giận thật đấy.” La Vưu Phi tức giận nói: “Mình có làm cậu đau lòng như những tên khốn nạn đó bao giờ chưa? Đừng sợ, chúng ta vẫn còn may mắn lắm, mình sẽ luôn ở bên cạnh cậu.”
Khóe môi cô vẽ lên một đường cong thật đẹp, hai người tâm sự một lát, nhưng thực ra là ngồi nghe La Vưu Phi mắng chửi Mộ Vũ Nghiên và Đoạn Kim Thần, còn cô chỉ im lặng ngồi nghe.
Sau khi cúp máy, Đường Hoan cúp điện thoại ném sang một bên, không nghĩ tới những chuyện này nữa mà nằm dài lên giường nhìn trần nhà.
Dù cho cô có quan tâm đến những bình luận này như thế nào đi nữa thì nó cũng sẽ không biến mất. Tại sao cô phải để nó ảnh hưởng đến tâm trạng của mình cơ chứ?
Bây giờ cô nên làm gì đây?
Nếu cô gọi đến giám sát công ty với danh nghĩa là vợ của chủ tịch và đưa đoạn video đó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-ba-dao-cam-do-em/1655836/chuong-232.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.