“Tìm tớ có việc gì sao?” Đường Hoan vươn tay xoa xoa lông mày nói, La Vưu Phi đuổi theo kịp tốc độ của cô, hơi nhíu mày, “Thật ra cũng không phải chuyện quan trọng. Tớ chỉ đi ngang qua nên đến gặp cậu, không nghĩ tới nhìn thấy cảnh tượng kia, chẳng lẽ cậu cứ như vậy bị đuổi về sao?”
“Hừ, không phải cậu nói cô ta là chó điên sao? Đã vậy thì sao tớ phải quan tâm đến cô ta.” Đường Hoan tuỳ tiện đưa ra lý do.
La Vưu Phi nhíu chặt lông mày giật mạnh cánh tay của cô, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nói, “Dù vậy cậu không thể ngậm bồ hòn như thế được? Người phụ nữ kia thấy thế sẽ chỉ càng trở nên kiêu ngạo, càng xem thường cậu thôi. Nghe tớ nói, hãy quay lại làm rõ sự việc với Đoạn Kim Thần, để cho anh ta thay cậu làm chủ.”
Cô không tin Đoạn Kim Thần thật sự sẽ vì người phụ nữ đó mà mất lý trí, dù sao anh và Đường Hoan đã ở bên nhau lâu như vậy, cho nên cô không tin là anh không hiểu Đường Hoan.
Nếu Đoạn Kim Thần muốn hỗ trợ Đường Hoan, Mộ Vũ Nghiên sau này cũng không dám kiêu ngạo như vậy nữa.
Đôi môi đỏ mọng của Đường Hoan cong lên nụ cười giễu cợt, “Nếu anh ta gọi điện cho tớ, anh ta sẽ không giống như vừa rồi. Đừng quên rằng tất cả những đau đớn tớ phải chịu đều do anh ta ban cho.”
La Vưu Phi vỗ trán một cái, sau đó nói: “Nếu không phải cậu nói thì tớ cũng quên mất, vậy làm sao bây giờ?”
“Chúng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-ba-dao-cam-do-em/1655834/chuong-230.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.