Nhưng dạo gần đây cô càng gặp khó khăn lại càng dũng cảm. Nếu Mộ Vũ Nghiên cho rằng có thể công kích được cô bằng những lời này thì cô ta nhầm rồi. “Nếu cô thật sự tự tin thì tại sao anh ấy lại đi cưới tôi? Cô Mộ, tôi mong cô hiểu rõ một việc, hiện tại tôi mới là vợ của anh ấy.” Sau khi Mộ Vũ Nghiên nghe những gì cô nói, nụ cười trên mặt thật sự đông cứng lại. Mặc dù cô ta che giấu rất kỹ nhưng Đường Hoan vẫn tóm được. Cô cười khẩy trong lòng, cô sống trong môi trường đầy mưu mô này từ nhỏ đến lớn làm sao cô không biết trong lòng Mộ Vũ Nghiên đang nghĩ gì? Trước kia do cô thiếu quyết đoán và mềm lòng quá nên mới bị đuổi ra khỏi nhà, bị Đường Vãn Tình chà đạp ức hiếp. Nhưng bây giờ nếu cô cứ tiếp tục nuốt giận để cho người khác bắt nạt thì tên của cô nên viết ngược lại rồi. Hơn nữa lúc trước, cô phải dựa dẫm vào nhà họ Đường nên mới bị rơi vào thế bị động. Còn bây giờ, Mộ Vũ Nghiên không có bất kỳ mối quan hệ gì với cô, cô càng không cần kiêng dè điều gì với cô ta. Dù sao cũng là người phụ nữ lăn lộn nhiều năm trong giới showbiz, làm sao cô ta có thể lộ bản mặt thật chỉ bằng vài lời nói của Đường Hoan? “Haha…” Cô ta bỗng cười thành tiếng, “Cô Đường, chắc cô chưa biết quá khứ giữa tôi và anh ấy nhỉ?” Đường Hoan căng thẳng trong lòng, cô đang định nói dù quá khứ của bọn họ có như thế nào thì cô cũng không quan tâm. Nhưng cô chưa kịp nói gì thì tiếng nói của Mộ Vũ Nghiên lại vang lên, “Nhưng tôi sẽ không nói cho cô biết đâu. Vì chuyện này là bí mật giữa hai chúng tôi, người ngoài không cần biết.” “Cô Mộ, tôi không ngờ làm người nổi tiếng thật dễ dàng, cô hẹn tôi ra đây chỉ để nói những chuyện này thôi sao?” “Tất nhiên không chỉ có vậy.” Mộ Vũ Nghiên nói tiếp, “Thật ra tôi đã biết chuyện của cô, cũng thấy rất thông cảm cho cô. Cô phải bán thân để chữa bệnh cho bà ngoại, trả thù cho mẹ. Nhưng tôi chỉ thông cảm vậy thôi, còn việc cô thèm muốn người đàn ông của người khác thì có hơi vô liêm sỉ đấy.” Sắc mặt Đường Hoan tái nhợt, ánh nhìn trở nên lạnh lẽo, đầy ẩn ý xẹt qua mắt cô, “Cô thấy tôi nói đúng không? Cô Đường.” Nụ cười trên mặt Mộ Vũ Nghiên ngày càng sâu khiến tay Đường Hoan khẽ run lên. Cuối cùng, cô hít sâu mấy cái, làm dịu cảm xúc trong lòng rồi mới lên tiếng, “Cô Mộ, cho dù tôi lấy anh ấy vì lý do gì thì giờ tôi vẫn là bà Đoạn. Và nếu, cô muốn chen chân vào cuộc hôn nhân của chúng tôi thì cô chính là người thứ ba. Chắc cô cũng biết người trong xã hội này ghét người thứ ba đến nhường nào.” Cô cố ý nhấn mạnh câu người thứ ba, thành công thấy được gương mặt tái nhợt của Mộ Vũ Nghiên. Đường Hoan thấy bộ dạng của cô ta như vậy, trong lòng cô có chút vui vẻ. Mặc dù, lý do cô cưới Đoạn Kim Thần đúng như cô ta nói, nhưng vậy thì đã sao? Không phải cuối cùng cô vẫn thắng? Đúng lúc bầu không khí của hai người đang ngày càng nặng nề thì chuông điện thoại của Mộ Vũ Nghiên vang lên. Cô nhìn thấy trên màn hình hiện lên tên của Đoạn Kim Thần. Cô ta thấy Đoạn Kim Thần gọi điện đến, vô cùng áy náy liếc nhìn Đường Hoan. Rồi nghe điện thoại trước mặt Đường Hoan mà không hề lảng tránh. Điện thoại vừa mới kết nối thì giọng nói lạnh lùng của Đoạn Kim Thần vang lên. Sau khi Mộ Vũ Nghiên nói địa chỉ, anh đến ngay lập tức. Khi anh đi vào, thấy Đường Hoan và Mộ Vũ Nghiên ngồi cạnh nhau, trong mắt anh lóe lên vẻ ngạc nhiên, môi mỏng khẽ mở, “Sao hai người lại ở cùng với nhau?” Kể từ tối hôm qua, sau khi Đường Hoan bỏ đi thì bọn họ chưa gặp nhau, cũng chưa nói chuyện điện thoại. Nên anh bất ngờ khi thấy cô và Mộ Vũ Nghiên ở cạnh nhau là chuyện đương nhiên thôi. Đôi môi đỏ mọng của Đường Hoan khẽ nhếch lên, cô còn chưa kịp nói gì thì Mộ Vũ Nghiên đã lên tiếng, “Bọn em tình cờ gặp nhau nên hẹn ra đây uống cà phê. Em và Đường Hoan nói chuyện một lúc mới nhận ra bọn em có nhiều điểm rất giống nhau. Thần, lần này anh đừng làm người ta giận nữa đấy. Hai người cứ nói chuyện vui vẻ, em đi trước đây.” Biểu cảm và giọng điệu của cô ta được đặt rất đúng chỗ, như thể cô ta và Đường Hoan thật sự tình cờ gặp nhau. Trước khi cô ta đi còn nhìn Đường Hoan đầy ẩn ý, vẻ thách thức hiện ra trong mắt cô ta rất rõ ràng. Thật đáng tiếc, người đàn ông đối diện cô không hề thấy ánh mắt đó. Mộ Vũ Nghiên xoay người rời đi sau khi nói những lời này. Giống như cô ta thật sự cố ý nhường lại không gian cho hai người họ. Đúng là diễn viên, nói dối không chê vào đâu được. Cô thật sự phải học hỏi rất nhiều từ những người này. Vốn dĩ Đường Hoan không muốn quan tâm đến Đoạn Kim Thần, định bắt xe đi về. Thì anh lại cố chấp kéo cô lên xe. Dọc đường bầu không khí yên tĩnh đến đáng sợ. Cô xoay đầu nhìn cảnh vật ở bên ngoài cửa sổ đang nhanh chóng lùi về sau, đôi môi đỏ mọng đầy mỉa mai cong lên. “Sau này, cô không có việc gì thì đừng đi gặp cô ấy, tan làm mau chóng về nhà.” Giọng nói bất ngờ vang lên khiến Đường Hoan hơi sững sốt. Sau đó, cô mới nhận ra anh đang nói đến Mộ Vũ Nghiên. “Anh nghĩ tôi muốn ở chung chỗ với cô ta à? Nếu không phải cô ta tìm tôi, anh tưởng tôi sẽ lãng phí thời gian ra ngoài uống cà phê với cô ta sao? Anh thật sự cho rằng quan hệ giữa hai người bọn tôi rất tốt?” Đường Hoan thốt lên lời mỉa mai, ánh mắt của cô lại càng hiện rõ vẻ mỉa mai hơn nữa. Nhưng rõ ràng, người đàn ông này không nghe lời cô mà cứ tự nhủ với mình, “Tôi hiểu rõ Tiểu Nghiên là người như thế nào, cô ấy sẽ không bao giờ tìm gặp cô mà không có lý do.” Ý anh là Đường Hoan tìm gặp Mộ Vũ Nghiên. Đường Hoan nghe những lời mà anh tự cho là đúng, chợt cảm thấy không nói nên lời. E là người trong mộng của anh chỉ có Mộ Vũ Nghiên. Cô cùng lắm chỉ là nước chảy hoa trôi, làm sao có thể so sánh được với người trong mộng của anh? Bây giờ cô cũng không tranh cãi với anh nữa. Nếu anh nghĩ cô đến tìm cô ta thì cứ nghĩ đi. Dù cô có nói gì thì anh cũng đâu có tin. Sau khi về nhà, Đoạn Kim Thần lập tức vào phòng sách sau đó không hề ra ngoài. Trong lòng Đường Hoan cảm thấy vô cùng đau khổ khi nhìn cánh cửa đóng chặt ấy. Cô không ngờ sau khi yêu anh, cô lại trở nên khác lạ đến vậy. Rõ ràng cô là người dám yêu dám hận, nhưng tại sao khi đối diện với anh, cô cứ luôn không kiểm soát được lòng mình. Cô nghĩ đến việc hôm nay Mộ Vũ Nghiên cố tình khoe khoang chuyện mình qua lại với Đoạn Kim Thần, tim cô giống như bị dao đâm vậy. Tại sao hai người họ lại trở nên như vậy. Dù trước kia quan hệ giữa họ không thể nói là rất tốt, nhưng ít nhất vẫn tốt hơn bây giờ nhiều. Mọi thứ đã thay đổi kể từ khi Mộ Vũ Nghiên xuất hiện. Trong lúc cô đang thẫn thờ thì tiếng chuông điện thoại trong túi xách vang lên. Cô tỉnh táo lại, cảm thấy mặt có hơi lạnh, đưa tay lên lau thì mới nhận ra là mình lại khóc. “Alo, Vưu Phi.” Có thể là do cô khóc nên cô nói bằng giọng mũi. Khiến La Vưu Phi lập tức nhận ra sự kỳ lạ của cô. “Hoan Hoan, đã xảy ra chuyện gì, sao giọng cậu nghe lạ vậy?” Giọng nói nghi ngờ kèm theo lo lắng của La Vưu Phi phát ra từ trong loa. Đường Hoan lắc đầu, giả vờ thoải mái mà nói, “Không sao, chắc do hôm nay tớ làm việc mệt quá thôi. Mà cậu tìm tớ có việc gì à?” Dù trong lòng cô ấy còn nghi ngờ nhưng đã hiểu được ý của cô, biết cô không muốn nói chuyện quá nhiều. Nên cũng không hỏi nữa mà chuyển sang nói chuyện khác, “Thật ra cũng không có chuyện gì. Chỉ là mấy hôm nữa, chúng ta có một buổi tiệc nên tớ định hỏi xem cậu có đi hay không thôi.” Cô nghĩ đến tình cảnh hiện tại của mình, đến những nơi đó chỉ càng khiến cô thêm khó chịu. Với lại, cô cũng chẳng quen ai trong những người được gọi là bạn học đại học đó cả. Cô đi chỉ thêm gượng gạo mà thôi. Cô lắc đầu, giọng nói vang lên có chút mệt mỏi, “Thôi, tớ không đi đâu, cậu cứ đi đi. Dù sao tớ cũng không thân với họ lắm.” La Vưu Phi biết chuyện của Đường Hoan, nhưng không biết việc Mộ Vũ Nghiên có đến làm phiền cô hay không, “Được thôi, tớ chỉ lo cậu ở nhà một mình sẽ chán nên mới muốn cậu đi cùng với tớ. Nếu cậu không muốn đi, tớ cũng không ép.” Cô bỗng cảm thấy lòng mình ấm áp. Mặc dù, giữa hai người từng xảy ra một số chuyện không vui nhưng chuyện vặt vãnh ấy đã trôi theo gió bay từ lâu rồi. Một chút tổn thương mà La Vưu Phi gây ra không là gì so với niềm hạnh phúc và sự quan tâm mà cô ấy mang đến cho cô cả. “Ừ, cậu chơi vui vẻ nhé.” Cô đứng dậy đi ra ban công để mặc cho gió đêm thổi vào người ngẩng đầu nhìn bầu trời đầy sao hít một hơi không khí trong lành. “À, tớ nghe Đại Thịnh nói hôm qua cậu ra ngoài đi dạo một mình như là người mất hồn. Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, có phải Đoạn Kim Thần bắt nạt cậu không?” La Vưu Phi đang định tắt máy thì đột nhiên nhớ đến chuyện này nên vội vàng hỏi. Bàn tay Đường Hoan đang cầm điện thoại hơi siết chặt, ánh mắt chợt lóe sáng, không hề nói sự thật cho cô ấy biết, “Cậu đừng nghe anh ấy nói linh tinh. Hôm đó, tâm trạng của tớ không được tốt nên ra ngoài đi dạo một chút thôi. Cậu đừng làm quá lên. Thôi, cũng không còn sớm nữa, để hôm nào tớ sẽ mời cậu đi ăn. Tớ cúp máy đây.” Cô sợ La Vưu Phi sẽ tiếp tục hỏi chuyện, thay cô lo lắng nên cô vừa nói xong là lập tức cúp máy. Mặc kệ người ở đầu dây bên kia có muốn nói gì hay không. Ánh trăng ảm đạm bao phủ lên dáng người manh mai của cô. Dưới ánh trăng, nét mặt của cô lại càng thêm tinh tế, da trắng như tuyết, nhìn từ xa cô như một bức tranh tuyệt đẹp. Sau một đêm lắng đọng, Đường Hoan điều chỉnh lại tâm trạng của mình, bước vào trạng thái làm việc. Cô đã nghĩ thông suốt rồi. Bây giờ cô còn rất nhiều chuyện phải làm, cô không thể để chuyện tình cảm làm cô bị ảnh hưởng được. Dù sao, việc cô cần làm bây giờ là bước tiếp chứ không phải đứng im một chỗ. Khi cô tập trung hết mình vào công việc thì cô sẽ mau chóng quên đi những chuyện không vui thôi. Còn quan hệ giữa cô và Đoạn Kim Thần thì vẫn cứ hờ hững như vậy. Hôm nay, cô vừa mới xử lý xong tài liệu ở trên tay thì đột nhiên thư ký gõ cửa bước vào, nói có người muốn gặp cô. Cô xoay cổ, thờ ơ bảo cô ấy đưa người đó vào. Khi cô thấy người bước vào là Đường Vãn Tình thì có hơi sửng sốt, “Sao cô lại đến đây?” Đường Vãn Tình mặc một chiếc váy hoa màu trắng với mái tóc đen dài buông thả sau lưng. Sau một khoảng thời gian không gặp, cô ta ngày càng trở nên trong sáng vô hại. Khoảnh khắc cô ta thấy Đường Hoan, đôi mắt tràn ngập nước mắt, nghẹn ngào nói, “Hoan Hoan...Em...Trong khoảng thời gian này em đã đi đâu, tại sao không có tin tức gì?”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]