“Ding” một tiếng, cánh cửa thang máy được mở ra, Đường Hoan đi thẳng tới phòng làm việc của tổng giám đốc, khi cô đi ngang qua bộ phận thư ký, mọi người đều kính cẩn chào hỏi cô. Di chuyển tới trước cửa phòng làm việc của Đoạn Kim Thần, cô giơ tay gõ cửa, nghe thấy giọng nói trầm thấp của người đàn ông từ trong truyền ra, mới đẩy cửa bước vào. Căn phòng được thiết kế theo tông màu đen trắng xám, thể hiện rõ tính cách lạnh lùng của chủ nhân căn phòng. Đi tới trước bàn làm việc của anh, nhìn vào người đàn ông vẫn đang cúi đầu mải miết xem văn kiện, cô mở lời nói: “Tại sao anh lại công kích La Thị? Công ty của bọn họ chẳng phải vẫn luôn là đối tác làm ăn của chúng ta hay sao?” Nghe thấy tiếng nói, người đàn ông mới dừng mắt ngẩng đầu lên, thấy bộ dạng có vẻ khá bức xúc của cô, anh lạnh giọng nói: “Không biết tự lượng sức làm hại tới người phụ nữ của anh, dù cho là ai đi chăng nữa anh đều không bỏ qua.” Câu nói của anh như một chất xúc tác làm cho cảm xúc của cô trong nháy mắt bỗng dâng trào, tựa như vừa ăn phải mật ngọt vậy, tuy rằng ngoài mặt không để lộ ra bất cứ thay đổi nào, nhưng thông qua ánh mắt, người kia hoàn toàn có thể nhìn thấu được nội tâm của cô. Nếu như có thể mãi mãi như vậy thì tốt biết bao, nhưng lòng tham của con người là vô đáy, nhận được một chút lại muốn có nhiều hơn, cô sợ rằng sẽ có một ngày, vì lòng tham của mình khiến bản thân cô phải rơi xuống vực sâu. “Bỏ qua cho La Thị đi, La Thị không hề liên quan tới chuyện này.” Sau một hồi lâu im lặng, dưới ánh nhìn của Đoạn Kim Thần, cô cuối cùng cũng lên tiếng. Đoạn Kim Thần khẽ nhếch mày, nheo mắt nhìn cô. “Cô ta đã làm vậy với em, em lại muốn bỏ qua cho cô ta như vậy sao?” Cô ta ở đây tất nhiên chỉ La Vưu Phi. Đường Hoan gật đầu, kiên định nói: “Em biết lý do tại sao cô ấy làm như vậy, nhưng chuyện đã xảy ra rồi, em cũng không còn muốn tiếp tục nhắc tới nữa, họ cũng đã phải chịu thiệt hại rồi, dừng lại ở đây thôi.” Cô không biết cầu tình có tác dụng hay không, dẫu sao thì La Vưu Phi không chỉ đơn giản gây tổn thương tới cho cô, nhiều hơn đó chính là khiến Đoàn Thị phải chịu tổn thất nặng nề do hành động của cô mà ra. Thấy cô quyết tâm như vậy, Đoạn Kim Thần nhất thời không nói gì, dáng người cao lớn của anh từ trên ghế làm việc đứng dậy, hai tay đặt lên bàn, đưa người về phía trước. Nhìn vào gương mặt đang kề ngay trước mắt của anh, Đường Hoan có chút khó hiểu. Trong khi cô vẫn còn chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra, giọng nói có một không hai của người đàn ông bỗng vang lên: “Muốn anh bỏ qua cho La Thị không phải là không thể, vậy thì còn phải xem biểu hiện của em thế nào nữa.” “Ý của anh là gì?” Dây thần kinh trong não của cô như tạm thời ngưng hoạt động, không hiểu anh đang nói gì. “Hôn anh một cái.” “Bùm” một tiếng, như bị sét đánh ngang đầu, ngước mắt nhìn vào người đàn ông đang mỉm cười ở trước mặt, cô lấy lại tỉnh táo rồi nói: “Giám đốc Đoàn, đây là công ty, như vậy e là không hay đâu.” Thấy anh bình thường đều nghiêm túc, cao ngạo, sao có thể nói ra những lời này được cơ chứ? “Đây cũng là công ty của anh, vả lại chúng ta là vợ chồng, muốn chồng em bỏ qua cho La Thị, vậy thì phải nghe anh.” Bờ môi anh khẽ cong lên, ánh mắt như sáng rực. Một Đoạn Kim Thần như vậy khiến Đường Hoan có chút hoang mang, nghĩ tới La Vưu Phi vẫn đang chờ tin tức của cô, bặm môi cắn răng, cuối cùng vẫn lựa chọn thỏa hiệp. Dù sao thì giữa hai người họ đâu còn chuyện gì là chưa xảy ra, cũng chỉ là một cái hôn thôi mà, chẳng phải thế sao? Có gì to tát đâu chữ, cùng lắm thì cứ coi như bị muỗi cắn một nốt, vậy thôi! Nghĩ là vậy, cô nhấc gót chân, nhanh chóng đặt một nụ hôn lên má Đoạn Kim Thần, khi cô định rời đi lại bất ngờ bị người đàn ông giữ lại, một nụ hôn sâu truyền vào trong miệng của cô. Đường Hoan trừng mắt, vùng vẫy thế nào cũng chẳng thể thoát khỏi vòng tay của anh, khi cô tưởng rằng bản thân sắp không thể thoát khỏi được nữa, Đoạn Kim Thần lại bất ngờ buông cô ra, liếm môi rồi nói: “Mùi vị không tệ.” Đường Hoan ngượng ngùng đỏ mặt, trong lòng thầm mắng anh là một kẻ lưu manh. “Anh nói sẽ bỏ qua cho La Thị rồi đó, không được phép rút lời!” Để lại một câu nói, cô vội vàng chạy ra khỏi phòng làm việc, như sợ rằng một giây sau anh sẽ đổi ý vậy. Cánh cửa phòng làm việc được khép lại, ngăn cách tầm mắt của anh khỏi cô, vừa rồi chỉ là muốn trêu đùa cô một chút, nhưng khi thấy nét mặt xấu hổ của cô, anh lại chẳng thể kiềm chế được mà muốn càng nhiều hơn. Ấn nút gọi đường dây nội bộ, dặn dò vài câu rồi ngắt điện thoại. La Vưu Phi vẫn luôn lo lắng bất an chờ đợi kết quả của Đường Hoan thì bỗng nhiên nhận được điện thoại gọi tới từ La Nhĩ Ưu thông báo rằng Đoàn Thị đã dừng việc công kích La Thị. Cuối cùng cũng có thể thở phào nhẹ nhõm, nhưng đồng thời lại càng cảm thấy hổ thẹn hơn, cô vốn định cùng Đường Hoan tới tìm Đoạn Kim Thần để xin lỗi, nhưng chỉ cần nghĩ tới dáng vẻ lạnh lùng ấy của anh, cô liền cảm thấy sợ hãi. Khi Đường Hoan quay trở lại phòng làm việc liền nhìn thấy La Vưu Phi vẫn đang ngồi chờ ở trong phòng làm việc của cô, cô hít sâu một hơi rồi đẩy cửa bước vào. Nghe thấy có tiếng động, La Vưu Phi liền đứng dậy, căng thẳng nhìn cô, không chờ cô lên tiếng, Đường Hoan nhanh giọng nói trước: “Mọi chuyện đã được giải quyết rồi, cậu không cần lo lắng nữa.” Thấy thái độ lạnh nhạt của cô, trái tim La Vưu Phi như bị ai đó bóp nghẹn, tiến lên phía trước một bước, nhìn cô rồi nói: “Hoan Hoan, cùng nhau ra ngoài ăn cơm đi, bây giờ cũng đã tới giờ nghỉ trưa rồi.” Đưa ánh mắt nhìn ra phía đại sảnh, lúc này mới phát hiện đã tới giờ nghỉ, thầm nghĩ cứ tiếp tục né tránh như vậy cũng không phải là cách, cần phải đối mặt thì vẫn nên đối mặt, Đường Hoan liền gật đầu đồng ý. Cả hai người tới một nhà hàng rồi ngồi xuống, chọn món chọn địa điểm đều là do Đường Hoan lựa chọn, còn La Vưu Phi chỉ im lặng ngồi ở đó. “Vưu Phi, cậu có chuyện gì thì nói đi.” Thấy cô vẫn luôn trầm mặc, Đường Hoan chủ động lên tiếng trước. Nghe Đường Hoan nói như vậy, La Vưu Phi lấy hết dũng khí nhìn vào cô, từ từ nói: “Hoan Hoan, xin lỗi, là mình đã lừa dối cậu. Lần trước, chuyện phương án của Đoàn Thị bị bại lộ quả thực là do mình làm ra, mình biết mình không có tư cách gì để cầu xin được cậu tha thứ, nhưng mình thật sự không muốn mất đi một người bạn như vậy, mình là do quá yêu Đại Thịnh mới làm ra những chuyện ngu ngốc như thế…..” Nói mãi nói mãi, giọt nước mắt bắt đầu lăn dài trên má, Đường Hoan ở đối diện im lặng lắng nghe cô nói, trong lòng cô rối bời. Chỉ cần là người thì ai cũng đều sẽ phạm lỗi, nhưng cô không ngờ rằng La Vưu Phi quả nhiên lại vì Giang Chi Thịnh mà phản bội lại cô, cô rõ ràng đã từng nói cô không hề có bất cứ tình cảm nào với Giang Chi Thịnh, La Vưu Phi đáng lẽ phải biết người trong lòng cô là Đoạn Kim Thần mới phải chứ…… “Hoan Hoan….Cậu tha thứ cho mình được không? Mình thật sự đã biết sai rồi, là mình đã quên mất đi lời thề trước đây của hai chúng ta, dù cho cậu có muốn đánh mình hay mắng chửi mình thế nào, mình cũng đều nhận hết, nhưng xin cậu có thể đừng làm ngơ mình được không?” La Vưu Phi nắm lấy tay của Đường Hoan, ánh mắt khẩn cầu nhìn vào cô. Hai ngày nay cô thật sự đã suy nghĩ rất nhiều, trước đây giữa hai người chưa từng có bất kỳ bí mật nào cả, nhưng không biết bắt đầu từ bao giờ, cô chẳng còn có thể thành thật với Đường Hoan được nữa. Thấy La Vưu Phi khóc tới mức đau lòng như vậy, Đường Hoan thở dài một hơi rồi nói: “Vưu Phi, chuyện tình cảm mình thực sự không biết phải nói sao với cậu, nhưng tình cảm là thứ không thể miễn cưỡng được. Lùi một bước mà nói, dù cho cậu có dùng cách này để giành được Đại Thịnh, cậu sẽ cảm thấy hạnh phúc sao? Cậu sẽ mãi mãi sống trong lo âu, không biết ngày mai ra sao, cả đời đều sẽ không được vui vẻ.” Cô không trách móc cũng không phán xét La Vưu Phi, mà chỉ như trước nay, điềm tĩnh nói chuyện cùng với cô. “Hoan Hoan, xin lỗi……..” La Vưu Phi nấc nghẹn, nhất thời không thể nói ra. Đường Hoan nói rất đúng, nếu như dùng thủ đoạn này để có được Giang Chi Thịnh, cô sau này đều sẽ phải sống trong nỗi lo sợ, còn cô cũng sẽ mất đi Đường Hoan. “Được rồi, đừng khóc nữa.’’ Rút ra một tờ giấy ăn rồi đưa tới cho La Vưu Phi lau nước mắt, cố ý đùa cô nói: “Cậu biết mình luôn là đứa nhỏ nhen nhất rồi, ai đắc tội với mình mình sẽ nhớ suốt đời.” Thấy sắc mặt nhợt nhạt của La Vưu Phi, cô bật cười, trêu chọc nói: “Nhưng ai bảo cậu là bạn tốt của mình cơ chứ? Nể tình cậu đã từng hết mình giúp đỡ mình nhiều lần, lần này mĩnh sẽ tha thứ cho cậu, nhưng nếu còn có lần sau, mình tuyệt đối sẽ không tha thứ cho cậu nữa đâu.” La Vưu Phi ngước mắt nhìn cô, dường như có chút không dám tin vào những gì mà bản thân vừa nghe thấy, một giây sau giọng nói trong trẻo của Đường Hoan lại phát ra: “Được rồi, đừng nhìn nữa, bổn tiểu thư biết bản thân tôi đây xinh đẹp tuyệt trần, nhưng cậu cũng không cần nhìn mình tới mức như vậy đâu, còn không mau ăn đi để thêm lát nữa là nguội hết bây giờ, nói xong rồi, bữa này cậu mời.” Thấy cô vui vẻ ăn uống, La Vưu Phi mới tin Đường Hoan thật sự tha thứ cho cô rồi, lúc này mới dám động đũa. “Được, mình mời mình mời, muốn ăn gì cứ tùy ý gọi.” Đưa tay lau đi những giọt nước mắt vẫn vương trên khóe mắt, cô gọi nhân viên phục vụ tới chọn thêm vài món mà Đường Hoan ưa thích. Chỉ là cả hai người đều tự biết rõ, giữa họ bây giờ đã có ngăn cách, muốn quay trở lại như trước đây là một điều vô cùng khó khăn. Sau khi dùng xong bữa trưa, Đường Hoan quay trở lại Đoàn Thị làm việc, khó khăn của La Thị được gỡ bỏ, La Phụ cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm. Sóng gió này vừa qua, một cơn sóng khác lại ập tới, tháng ngày bình yên vừa trôi qua không bao lâu, Đường Hoan bỗng nhiên nhận được điện thoại từ người mẹ kế Lương Mỹ Mỹ, bảo cô mang tiền về nhà. Nghe thấy bà yêu cầu vô lý, Đường Hoan bật cười rồi nói: “Lê Mỹ Mỹ, bà tưởng bà là ai chứ? Trong nhà không có tiền thì bà đi kiếm, bà dựa vào điều gì mà ngửa tay đòi tôi vậy? Bà là mẹ hay là gì của tôi thế? Cần tôi phải nhắc nhở thân phận của bà không?’’ Lời nói truyền ra từ trong điện thoại khiến khuôn mặt của Lê Mỹ Mỹ đổi sắc, Đường Kha Thành ngồi bên cạnh lắng nghe cũng xanh mặt. Kể từ sau khi nhà họ Đường phá sản, Đường Kha Thành và Lê Mỹ Mỹ vẫn luôn ở trong nhà rảnh rỗi chứ không hề ra ngoài đi làm việc, tới nay khi trong tay chẳng còn dư tiền liền bắt đầu tìm Đường Hoan đòi cô đưa tiền. “Đường Hoan, cô nói vậy là có ý gì? Tôi dù thế nào đi chăng nữa cũng là mẹ kế của cô, hơn nữa cô không quản tôi nhưng còn bố của cô thì sao? Ông ấy là bố ruột của cô đấy!” Giọng nói chua chát của Lê Mỹ Mỹ truyền ra, khiến Đường Hoan giật mình bỏ điện thoại ra khỏi tai. Nhưng cô lại không thẳng tay ngắt máy, khẽ nhếch môi, cô cười nói: “Bố tôi? Lê Mỹ Mỹ, não bà bị úng nước rồi đấy à? Tôi nhớ rất rõ rằng hôm làm lễ cưới tôi đã tuyên bố với tất cả mọi người rằng bố của tôi chết rồi, nếu ông ta cần vàng mã tôi còn có thể xem xét đốt cho ông ta một ít, muốn trăm vạn hay nghìn vạn đây?’’ “Đường Hoan! Mày là đồ bất hiếu, mày rủa ai chết thế hả?” Đường Kha Thành giận dữ lên tiếng, “Nói tóm lại ngay trong tối nay mày bắt buộc phải về nhà một chuyến, mang tiền về đây, bằng không tao sẽ đi kiện mày tội không dưỡng lão!” Nghe xong câu nói này, nụ cười trên môi Đường Hoan càng lớn hơn, Đường Kha Thành bị ép tới nhầm lẫn rồi đấy à? Kiện cô tội không dưỡng lão cô một chút cũng chẳng hề sợ, cô chỉ là muốn biết Đường Kha Thành rốt cuộc đình ngồi há miệng chờ sung tới lúc nào, quả nhiên không cần mặt mũi gọi điện thoại đòi cô lấy tiền. Trước đây là cô muối mặt tới xin họ tiền viện phí cho bà ngoại, bây giờ quả nhiên đổi ngược lại rồi, hay lắm, cô thích cảm giác để kẻ thù quỳ dưới chân như vậy. Năm giờ chiều, Đường Hoan tan làm đúng giờ, lái xe tới nhà họ Đường. Trong lúc đi qua nhà hàng, quả nhiên phát hiện Đường Vãn Tình trong trang phục nhân viên đang thu dọn bát đĩa ở đó. Lúc đầu cô còn tưởng rằng là do cô nhìn nhầm, nhìn lại một lần nữa mới phát hiện thật sự là cô. Trước đây từng là một thiên kim tiểu thư kiêu ngạo nhìn người, tới nay cũng có ngày đi làm những việc phàm thường như vậy.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]