Chương trước
Chương sau
Sau khi thấy Đường Hoan vào nhà vệ sinh, La Vưu Phi nhanh chóng lấy điện thoại ra chụp lại, cô vừa chụp vừa nhìn về phía nhà vệ sinh. Đây là lần đầu tiên trái tim cô đập nhanh như vậy.
Sau khi đã chụp xong hết tài liệu của Đường Hoan, cô nhanh chóng sắp xếp lại tài liệu, khi Đường Hoan quay lại thì đúng lúc cô lật đến trang cuối cùng.
“Đọc xong rồi sao?” Đường Hoan ngồi xuống rồi nhấp một ngụm cafe.
La Vưu Phi gật đầu: “Đúng vậy, Hoan Hoan, bây giờ cậu giỏi thật, kế hoạch này làm rất tốt, hiện tại mình vẫn đang rất nửa vời, sau này có chỗ nào không hiểu cậu có thể giúp mình rồi.”
Nụ cười trên mặt Đường Hoan càng rạng rỡ hơn, cô xua tay và khiêm tốn nói: “Gì chứ? Sau này không hiểu cứ việc hỏi mình, mình nhất định sẽ biết gì nói đấy, không giấu giếm, ai bảo chúng ta là chị em tốt chứ?”
Ba chữ chị em tốt khiến sắc mặt La Vưu Phi có chút thay đổi, đúng lúc Đường Hoan cúi đầu nên không nhìn thấy sự phức tạp lóe lên trong mắt cô ấy.
Khi rời khỏi quán cafe là đã gần 4h, sau khi về nhà Đường Hoan sắp xếp lại tài liệu, sau đó đưa bản kế hoạch hoàn chỉnh cho Đoạn Kim Thần.
Còn La Vưu Phi sau khi rời khỏi quán cafe liền cho người in tài liệu ra và gửi cho Giang Chi Thịnh trên danh nghĩa là Đường Hoan.
Ngày hôm sau, khi Đường Hoan đến công ty, cô nhận ra bầu không khí trong công ty rất kỳ lạ, cô cảm thấy khó hiểu, hôm nay là ngày Giang Thị và Đoạn Thị đấu thầu, lẽ nào có kết quả rồi sao?
Trong khi cô đang hoài nghi thì trợ lý của Đoạn Kim Thần là Thụy Sâm đang đi đến trước mặt cô.
Cô kéo cánh tay của Thụy Sâm và khẽ hỏi: “Xảy ra chuyện gì vậy? Tại sao mọi người trong công ty đều vội vàng như vậy?”
Thụy Sâm đẩy gọng kính vàng trên mặt, sau đó nhìn cô như muốn nói rồi lại thôi, nhưng cuối cùng vẫn nói ra: “Kế hoạch cạnh tranh của công ty đã bị Giang Thị biết được, hiện tại công ty đang chịu tổn thất rất nghiêm trọng, mọi nỗ lực trong thời gian này của mọi người đều thành công cốc rồi.”
Sắc mặt Đường Hoan lập tức tái nhợt: “Tại sao lại như vậy?”
“Tôi vẫn đang điều tra nguyên nhân, Giám đốc Đường, tôi đi trước đây.” Nói xong Thụy Sâm liền vội vàng đi về phía văn phòng của Đoạn Kim Thần, để lại Đường Hoan đứng ngây ngốc ở đó.
Cô biết tầm quan trọng của dự án này đối với Đoạn Kim Thần, nhưng bí mật của công ty luôn được bảo mật rất tốt, tại sao lại bị tiết lộ ra ngoài?
Cô nghiến răng nghiến lợi, cuối cùng bước vào thang máy và ấn nút lên tầng cao nhất.
Trong văn phòng Tổng giám đốc, Đoạn Kim Thần đang ngồi trên ghế với vẻ mặt u ám, Thụy Sâm đang đứng trước mặt anh báo cáo những thông tin mới nhất.
“Tôi vừa nhận được một tin tức mới, sở dĩ Giang Thị biết được kế hoạch cạnh tranh của chúng ta là vì.....” Thụy Sâm đang nói đột nhiên dừng lại, anh ta không biết nên nói tiếp như thế nào,, Đoạn Kim Thần nhíu mày lạnh lùng liếc nhìn anh ta: “Nói!”
“Giang Chi Thinh biết được kế hoạch đấu thầu của chúng ta là vì nhận được một bức thư, mà người gửi chính là phu nhân.”
Sau khi nói xong Thụy Sâm toát mồ hôi lạnh, khi anh nghe được tin tức này anh cũng giật mình, anh không ngờ Đường Hoan lại làm ra chuyện như vậy.
Khí tức trên người Đoạn Kim Thần lập tức thay đổi, trong mắt anh cuộn trào những cơn giông bão, mặc dù sắc mặt không thay đổi quá nhiều nhưng bàn tay đang đặt trên bàn của anh đã lộ ra tâm trạng của anh lúc này.
Thụy Sâm có thể cảm nhận được sự tức giận đang tỏa ra từ người Đoạn Kim Thần, anh không dám thở mạnh mà hơi cứng đầu chờ anh bộc phát.
Đúng vào lúc này đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa.
“Mời vào.” Khi giọng nói lạnh lùng của người đàn ông vang lên Đường Hoan mới đẩy cửa bước vào.
Cô đứng ở trước cửa do dự hồi lâu mới gõ cửa, suy cho cùng cô không hề biết chuyện này đã khiến công ty phải chịu tổn thất lớn như thế nào.
Nhưng nhìn dáng vẻ vừa nãy Thụy Sâm là biết chuyện lần này chắc chắn rất tồi tệ.
Nhìn thấy người đi vào là Đường Hoan, trong mắt Đoạn Kim Thần thoáng qua một tia lạnh lẽo, còn trong mắt Thụy Sâm tràn ngập vẻ lo lắng.
Anh luôn cảm thấy Đường Hoan sẽ không làm ra những chuyện bán đứng công ty như vậy, nhưng hiện tại mọi chứng cứ lần này đều nhằm về phía cô.
“Đoạn Kim Thần....” Đường Hoan bước đến trước bàn làm việc và nhìn chằm chằm Đoạn Kim Thần với đôi mắt trong veo, thấy vẻ mặt u ám của anh, cô còn tưởng anh đang bực mình vì chuyện của công ty.
Đoạn Kim Thần mím môi nhìn cô, trong mắt cuộn trào những sắc thái phức tạp, anh vẫn tay với Thụy Sâm bảo anh ra ra ngoài.
Thụy Sâm gật đầu với hai người họ xong liền rời khỏi văn phòng, trước khi đi ra ngoài anh còn liếc nhìn Đường Hoan với vẻ lo lắng.
Sau khi Thụy Sâm rời khỏi, trong văn phòng chỉ còn lại hai người, Đường Hoan cảm nhận được sự bức bách trong không khí, cô không muốn bầu không khí này khiến mình khó chịu nên lên tiếng trước phá vỡ sự im lặng: “Đoạn Kim Thần, em nghe nói kế hoạch đấu thầu của công ty bị tiết lộ, có đúng không?”
“Em nghĩ là giả sao?” Giọng nói lạnh thấu xương với vẻ mặt không cảm xúc khiến người nghe không thể đoán được rốt cuộc anh đang nghĩ gì
Đường Hoan cảm thấy có chút bức bách trước câu nói của anh: “Em không có ý đó, em chỉ là....”
“Chuyện đến nước này em còn gì để nói nữa?” Không đợi cô nói hết, giọng nói lạnh lùng của anh đã vang lên cắt ngang lời cô.
Đường Hoan sững sờ: “Anh có ý gì?”
“Đến bây giờ em vẫn còn giả bộ với anh sao.” Đoạn Kim Thần đập tay lên bàn, âm thanh vang lên khiến cơ thể cô không khỏi run rẩy: “Anh bảo em giữ khoảng cách với anh ta, tại sao em không nghe?”
Anh từ từ tiến lại gần cô, Đường Hoan nhìn vẻ mặt u ám của anh không khỏi nuốt nước bọt, cô vô thức lùi về phía sau: “Rốt cuộc em giả vờ cái gì, anh hãy nói rõ ra xem nào.”
Tại sao anh nói như thể chuyện kế hoạch đấu thầu của công ty bị tiết lộ có liên quan đến cô vậy.
Anh đưa tay bóp lấy chiếc cằm mịn màng của cô, lực mạnh khiến cô nhíu mày: “Đoạn Kim Thần, anh hãy nói rõ ra đi...a...”
Cô còn chưa dứt lời thì đột nhiên hét lên một tiếng, Đoạn Kim Thần đấm mạnh vào tường, nắm đấm lướt qua mặt cô kéo theo một cơn gió khiến cô vô thức nhắm mắt lại.
Không biết từ khi nào cô đã bị anh ép vào góc tường.
Thời gian dường như ngừng trôi, xung quanh yên tĩnh đến nỗi có thể nghe thấy tiếng kim rơi xuống đất, một lúc lâu sau Đường Hoan mới mở mắt ra.
Người đàn ông nhìn cô với đôi mắt cuộn trào giông bão, mặt anh tối sầm lại, Đường Hoan sợ hãi nhìn anh: “Anh....anh làm sao vậy?”
Thấy cô bây giờ vẫn tỏ ra vô tội, lửa giận trong lòng không ngừng thiêu đốt lý trí của anh.
“Đừng nói với anh là chuyện kế hoạch đấu thầu bị rò rỉ lần này không liên quan gì đến em!” Một giọng nói lạnh lùng phát ra từ đôi môi mỏng của anh, ánh mắt nhìn cô không có chút nhiệt độ nào.
Nếu như không phải vừa rồi chút lý trí còn sót lại đã kiểm soát anh, thì cú đấm này thực sự đã giáng xuống đầu cô.
Đường Hoan nhíu mày và hỏi một cách vô tội: “Anh cho rằng chuyện lần này có liên quan đến em sao?”
Nhìn vào sắc mặt xanh mét của anh, Đường Hoan hoảng hốt muốn giải thích: “Không.....anh dựa vào đâu mà cho rằng chuyện của anh có liên quan đến em, anh có chứng cứ chứng minh là em đã làm không?”
Rõ ràng cô không làm gì cả, trong khoảng thời gian này cô đều tăng ca làm việc cho anh, cô sẽ ngu ngốc đưa những tài liệu này cho người khác sao?
Lẽ nào trong lòng anh, cô là một người không đáng tin như vậy sao?
“12h đêm qua, Giang Chi Thịnh nhận được một bức thư do em gửi đến, hôm nay kế hoạch đấu thầu của công ty bị rò rỉ, em dám nói chuyện này không liên quan đến em sao?” Tận sâu trong mắt anh là một sự đau đớn không thể nào xóa nhòa, không đợi cô nói hết anh đã tức giận quát lên: “Cút, lập tức cút ra ngoài!”
Đường Hoan lắc đầu: “Không....”
“Cút đi!”
Giọng nói lạnh lùng của người đàn ông vang lên cắt ngang lời nói còn dang dở của cô, anh sợ ở cùng một chỗ với cô sẽ không kìm chế được mà làm tổn thương cô.
Nhìn dáng vẻ tức giận của người đàn ông, Đường Hoan cảm thấy rất khó chịu, cô ngước lên nhìn anh: “Em nhất định sẽ chứng minh cho anh thấy, chuyện lần này không hề liên quan đến em.”
Cho đến khi cánh cửa văn phòng đóng lại, Đoạn Kim Thần mới quay ra nhìn cánh cửa đã đóng chặt, anh bất lực dựa người vào tường.
Tại sao cô luôn dây dưa không dứt với những người đàn ông khác?
Tận sâu trong đôi mắt anh có một sự thù hận không thể xóa nhòa, trái tim anh đau âm ỉ khiến anh vô cùng khó chịu.
“Ding” một tiếng, cửa thang máy mở ra, Đường Hoan bước ra khỏi thang máy với một bụng tâm trạng, những người đi ngang qua chào hỏi cô nhưng dường như cô không nghe thấy.
Trong đầu cô không ngừng suy nghĩ về chuyện kế hoạch, cô không biết kế hoạch bị rò rì ra ngoài bằng cách nào và tại sao Giang Chi Thịnh lại biết, rõ ràng mọi thứ đều không liên quan đến cô, nhưng tại sao Đoạn Kim Thần lại nói là do cô đã tiết lộ ra ngoài?
Trong lúc cô đang thất thần, cô không hề nhìn thấy Đoạn Lâm Phong đang đi đến, cho đến kho hai người va vào nhau, cô mới hoàn hồn và kịp thời dừng lại.
Tâm trạng cô vốn đang không tốt, bây giờ nhìn thấy Đoạn Lâm Phong thì lại càng không phải nói, lời nói ra cũng lộ vẻ chán ghét: “Tránh ra, tôi không có tâm trạng quan tâm đến anh.”
Nhưng Đoạn Lâm Phong phớt lờ lời nói của cô, trên mặt nở một nụ cười: “Hoan Hoan, anh biết bây giờ tâm trạng em không tốt, kế hoach đấu thầu bị tiết lộ, Đoạn Kim Thần chắc chắn sẽ trút giận lên người em, em ở bên cạnh anh ta chắn chắn không được sống tử tế, chi bằng em trở lại bên cạnh anh đi, anh sẽ chào đón em bất cứ lúc nào.”
Nghe thấy những lời không biết xấu hổ của anh ta, Đường Hoan cười khẩy: “Đúng là đi đến đâu cũng có thể va phải chó điên, cũng không biết anh lấy tự tin ở đâu ra mà cho rằng tôi sẽ quay lại với anh.”
Tâm trạng của cô vốn đã không tốt, khi gặp phải Đoạn Lâm Phong không khác gì thêm dầu vào lửa, những lời nói ra cũng không chút lưu tình.
“Đoạn Lâm Phong, anh cho rằng mình là Phan An tái thế hay là Lưu Đức Hoa?” Nụ cười trên mặt Đoạn Lâm Phong lập tức đông cứng lại và dần dần trở nên u ám.
Anh ta còn chưa kịp trả lời, giọng nói trong trẻo của Đường Hoan lại vang lên: “Nghĩ lại cũng phải, loại đàn ông xấu xí và không biết tự lượng sức mình như anh đúng là loại ghê tởm nhất rồi, đúng là không tự mình biết mình, lần sau nếu như anh còn nói những điều này với tôi, tôi hứa sẽ còn nói ra những lời khó nghe hơn thế này.”
Sau khi nói xong, cô trừng mắt nhìn anh ta rồi sải bước rời đi.
Đoạn Lâm Phong đứng đó với vẻ mặt u ám, nhìn theo bóng lưng mảnh mai của cô biến mất ở trước mắt, hai tay buông thõng bên hông đã nắm chặt thành nắm đấm.
May mà bây giờ đang là giờ làm việc nên không có người đi lại ở hành lang, cho dù có người muốn đi qua đây, nhưng Đoạn Lâm Phong và Đường Hoan đều đứng ở đó, sẽ không có ai dám liều mạng bước đến nghe lén những câu chuyện phiếm của họ, trừ khi họ không cần bát cơm nữa.
Sau khi trở lại văn phòng, Đường Hoan không có tâm trạng làm việc, cô không ngừng suy nghĩ đến kế hoạch đấu thầu, nhưng cô lại không có chút manh mối nào.
Nhưng.....rốt cuộc là ai đang muốn hãm hại cô?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.