Thời gian như ngừng trôi ngay lúc này, một cơn gió thổi qua người họ, cả hai người đưa mắt nhìn nhau.
“Nhớ tôi?” Sau một hồi lâu, bờ môi đỏ mọng của Đường Hoan cuối cùng cũng phát ra hai tiếng.
Đường Vãn Tình vội vàng gật đầu, nhanh chóng nói:
“Đúng vậy, chị nhớ em rồi, mỗi ngày ở trong bệnh viện chị đều cảm thấy vô cùng nhàm chán, em lại không tới thăm chị, do vậy chị chỉ còn cách tới tìm em. Chị hơi đói rồi, em đưa chị đi ăn gì đó được không?”
Vừa nói, Đường Vãn Tình vừa đưa tay xoa bụng, làm động tác phối hợp với lời nói của cô, tiếng bụng sôi cồn cào phát ra, cô ngượng ngùng đỏ mặt, gượng gạo nói:
“Chị…….”
“Đi thôi.”
Không chờ cô nói hết, Đường Hoan nhanh chóng mở miệng, quay người đi về xe, tiện tay rút điện thoại gọi tới cho Đường Kha Thành thông báo rằng cô đã tìm thấy Đường Vãn Tình. Đường Vãn Tình như một đứa trẻ ngoan ngoãn đi theo sau lưng cô, im lặng ngồi ở ghế sau. Lúc mới bắt đầu cô có vẻ khá yên lặng, nhưng càng về sau, cô như một con chim chích, không ngừng huyên thuyên nói chuyện. Chủ đề của câu chuyện đều là bảo Đường Hoan tới thăm cô nhiều hơn, nói rằng cô ở một mình vô cùng nhàm chán, muốn Đường Hoan đưa cô ra ngoài đi chơi. Trong lúc ăn cơm, Đường Hoan liên tục quan sát mọi động thái của Đường Vãn Tình, trong lòng vẫn không khỏi hoài nghi liệu Đường Vãn Tình có thực sự mất trí nhớ hay không. Nếu là trước đây, cho dù có nằm mơ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-ba-dao-cam-do-em/1655791/chuong-187.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.