Chương trước
Chương sau
“Cô uy hiếp tôi sao?” Lương Phỉ Phỉ không những không để tâm đến lời đe dọa của cô, ngược lại còn cười đắc ý hơn: “Tôi muốn xem xem cô khiến tôi hối hận như thế nào? Cô có thể giết tôi hay thế nào? Chỉ sợ cô còn chưa ra tay thì đã ngồi trong tù rồi.”
Giọng điệu nhẹ nhàng giống như đang nói về thời tiết của ngày hôm nay vậy.
Đột nhiên Đường Hoan như hiểu ra điều gì đó, cô khoanh tay trước ngực và nói: “Cô ấy không ở trong tay cô.”
Với tính khí của Lương Phỉ Phỉ, nếu như La Vưu Phi đang ở trong tay cô ta, hiện tại cô ta sẽ không chạy tới đây nói cho cô biết mà đã dương dương tự đắc gọi điện thoại ra oai với cô rồi, làm gì có chuyện còn ngồi đây nói chuyện với cô như bây giờ?
Chẳng qua cô ta chỉ muốn dọa cô mà thôi.
Nghe thấy những lời chắc nịch của Đường Hoan, trong mắt Lương Phỉ Phỉ lóe lên vẻ giận dữ, nhưng cô đã nhanh chóng bình tĩnh lại: “Xem ra cô vẫn rất thông minh đấy, nhưng đừng cho rằng cô kết hôn với anh Kim Thần rồi thì anh ấy sẽ thực sự yêu cô, anh ấy kết hôn với cô chẳng qua cũng chỉ vì bảo vệ người anh ấy yêu mà thôi.”
Hóa ra đây là mục đích mà cô ta đến đây.
Cô biết Lương Phỉ Phỉ thích Đoạn Kim Thần từ lâu rồi, cho nên mới luôn nhắm vào cô, bây giờ nghe thấy những lời khiêu khích này, trong lòng cô không bị dao động quá nhiều.
“Vậy thì cảm ơn lời nhắc nhở của cô.” Đường Hoan đáp lại một cách mỉa mai: “Nhưng cho dù người anh ấy yêu là người khác thì đã sao, dù sao tôi cũng là người vợ danh chính ngôn thuận của anh ấy, còn cô không những không có được trái tim của anh ấy, ngay cả tư cách để đứng bên cạnh anh ấy cũng không có.”
“Tiện nhân, cô nói cái gì!” Lương Phỉ Phỉ không còn duy trì được nụ cười trên mặt nữa, hai mắt trợn tròn như cái chuông đồng.
“Lẽ nào tôi nói không đúng sao?” Đường Hoan hoàn toàn không quan tâm đến vẻ mặt tức giận của cô ta và tiếp tục nói: “Cô đừng cho rằng tôi không biết cô ngã vào vòng tay của Đoạn Lâm Phong là vì không có được tình yêu của Đoạn Kim Thần, bây giờ cô đối đầu với tôi chỉ vì tôi đã kết hôn với Đoạn Kim Thần mà thôi.”
Bị nói trúng tim đen, lúc này Lương Phỉ Phỉ giống như một con khỉ bị lột trần, sắc mặt xám xịt lại, ánh mắt nham hiểm nhìn thẳng vào cô: “Cô đừng ở đây chơi trò ly gián, Lâm Phong thật lòng với tôi, không phải cô cũng không có được tình yêu của anh ấy nên mới kết hôn với Đoạn Kim Thần sao? Cô có tư cách gì mà nói tôi.”
“Quả thực trước đây tôi từng yêu tên tra nam đó, nhưng bây giờ đã không còn cảm giác với anh ta nữa rồi, cô không cần phải nói những lời này để chọc giận tôi, mà tôi cũng sẽ chẳng tức giận đâu.”
Nhìn dáng vẻ kiêu ngạo của cô, lửa giận trong mắt Lương Phỉ Phỉ đã lên đến cực điểm.
Vốn dĩ lần này cô tìm đến là muốn làm nhục Đường Hoan, nhưng không ngờ lại bị cô ta trắng trợn đánh vào mặt.
“Vậy sao?” Lương Phỉ Phỉ đột nhiên thay đổi giọng điệu, cô đứng dậy khỏi ghế sofa: “Vậy chúng ta hãy chờ xem, Đường Hoan, cho dù bây giờ cô là vợ của Đoạn Kim Thần, cô cũng sẽ không bao giờ bước vào được trái tim của anh ấy, bởi vì người anh ấy yêu không phải cô.”
Sau khi nói xong cô quay lưng bỏ đi một cách kiêu hãnh.
Khi cửa phòng làm việc đóng lại, Đường Hoan bất lực dựa người vào ghế sofa. Để bộ truyện nhanh ra chương hơn thì ủng hộ bạn Editor bằng 1 CICK QUẢNG CÁO này nhé!Cô đã biết trong lòng Đoạn Kim Thần có người khác từ lâu rồi, nhưng khi nghe lại từ miệng người khác, trong lòng cô vẫn không kiềm chế được mà đau đớn, loại đau đớn đó khiến cô run rẩy cả về thể xác và tinh thần.
Sau khi ngồi trên ghế sofa gần nửa tiếng đồng hồ cô mới trở lại bình thường và quay lại làm việc.
Còn Lương Phỉ Phỉ sau khi rời khỏi Đoạn Thị, cô liền đi tìm Đoạn Lâm Phong và nói với anh muốn loại bỏ Đường Hoan.
“Lâm Phong, em thực sự ngày càng không thể chịu nổi cô ta, anh hãy nghĩ cách loại bỏ cô ta đi.” Cô lắc cánh tay Đoạn Lâm Phong làm nũng, cô chu môi, giọng nói ẻo lả đó khiến người đàn ông không thể từ chối.
“Phỉ Phỉ, bây giờ Đường Hoan là vợ của anh cả, nếu như chúng ta loại bỏ cô ấy anh cả sẽ không dễ dàng bỏ qua đâu. Hiện tại chúng ta không nên hành động hấp tấp, sau này sẽ có cơ hội.” Đoạn Lâm Phong vỗ tay cô, ôn nhu nói.
Lương Phỉ Phỉ nghe vậy lập tức không hài lòng: “Có phải anh vẫn còn tình cảm với con tiện nhân đó không?”
“Em nói linh tinh cái gì vậy?” Đoạn Lâm Phong cau mày kéo cô vào lòng: “Bây giờ ngoại trừ em ra trong lòng anh không thể có thêm bất kỳ ai khác, sao em có thể nghi ngờ anh như vậy?”
“Vậy tại sao anh không giết cô ta? Bây giờ em cứ hễ nhìn thấy cô ta lại thấy tức giận.” Nghĩ đến hôm nay bị Đường Hoan chọc tức đến không nói nên lời, cô lại tức giận nghiến răng, hận không thể băm vằm cô ta thành trăm nghìn mảnh.
“Bây giờ không phải là lúc ra tay.” Đoạn Lâm Phong an ủi cô, giải thích cho cô hiểu mối quan hệ giữa mặt lợi và mặt hại, nhưng bây giờ Lương Phỉ Phỉ đang nổi cơn thịnh nộ, nào có nghe lọt tai?
“Được rồi, anh đừng nói nữa.” Lương Phỉ Phỉ ngắt lời anh, cô đưa tay lên bịp tai lại: “Anh không dám ra tay vậy thì để em!”
Nói xong, cô cầm túi xách vội vã rời đi, không thèm để ý đến tiếng gọi của Đoạn Lâm Phong ở phía sau.
Cho đến khi bóng dáng của Lương Phỉ Phỉ biến mất, sắc mặt Đoạn Lâm Phong trở nên u ám, lúc này anh không còn dáng vẻ chân thành như vừa nãy nữa rồi.
Lương Phỉ Phỉ tức giận đi về nhà, sau đó lôi ra mấy tấm ảnh theo dõi Đường Hoan lúc trước, cô chọn ra mấy tấm ảnh không rõ ràng và mờ ám.
Nhân vật chính của ba bức ảnh đều là hình ảnh Đường Hoan và Giang Chi Thịnh ở bên nhau.
Một bức ảnh là cảnh Đường Hoan uống rượu với Giang Chi Thịnh trong quán bar, một bức khác là cảnh Đường Hoan khóc trên vai Giang Chi Thịnh, bức còn lại là ảnh Đường Hoan uống say được Giang Chi Thịnh dìu ra khỏi quán bar.
Ba bức ảnh này trông có vẻ đều có quan hệ bất thường với Giang Chi Thịnh.
Nhìn những tấm ảnh trên tay, Lương Phỉ Phỉ nhếch môi, may mà cô thông minh giữ lại con bài này.
Cô lấy điện thoại gọi cho trợ lý và đưa những bức ảnh này cho anh ta, rồi dặn dò anh ta tung những bức ảnh này lên trang nhất.
Cô tin khi những bức ảnh này được tung lên mạng, Đường Hoan muốn ngồi vững vị trí Đoạn Phu Nhân còn khó hơn là lên trời.
Quả nhiên ngày hôm sau, những bức ảnh này đều tràn lan trên mạng, trên các trang báo và tạp chí đều là hình ảnh của cô.
“Phu nhân Tổng giám đốc Đoạn Thị ngoại tình, hẹn hò riêng với người tình vào đêm khuya.”
“Vị trí Phu nhân Tổng giám đốc của nhà họ Đoạn không được đảm bảo, nghi ngờ hôn nhân đổ vỡ.”
Những tin tức tương tự không ngừng bị lan truyền trên các trang mạng.
Sáng ra nhà họ Đoạn đã gọi điện thoại đến yêu cầu Đường Hoan và Đoạn Kim Thần về nhà một chuyến, bọn họ đương nhiên cũng biết chuyện ở trên mạng, chỉ là trên đường đi sắc mặt của cả hai đều không tốt, cũng không nói chuyện với nhau.
Khi đến nhà họ Đoạn, vừa bước vào sảnh cô liền nhìn thấy Đoạn Trấn Nam đang ngồi ở ghế giữa, còn Đan Chi Linh ngồi bên phải ông. Vừa thấy họ bước vào, trong mắt bà tràn đầy sự châm chọc và tức giận.
Đoạn Trấn Nam vừa nhìn thấy cô liền ném tờ báo xuống đất và tức giận quát lên: “Quỳ xuống! Một khoảng thời gian không về, cô lại quên sạch sự giáo huấn của nhà họ Đoạn chúng tôi.”
Trái tim Đường Hoan khẽ run lên, cô biết ông đang nói đến mấy chuyện ở trên mạng, ánh mắt cô rơi xuống tờ báo ở dưới đất, tiêu đề bắt mắt khiến cô siết chặt tay lại.
Chuyện này chắc chắn là do Lương Phỉ Phỉ làm.
Hôm qua cô ta mới đến công ty tìm cô gây chuyện, hôm nay lại xảy ra chuyện như vậy.
“Những gì trên báo đều không đúng sự thật, con không hề làm những điều khiến nhà họ Đoạn phải mất mặt.”
Lời nói của Đường Hoan khiến Đoạn Trấn Nam sững sờ, sau đó ông lại càng tức giận: “Ý của cô là những thứ trên mạng là đổ oan cho cô sao? Cô dám làm mà không dám nhận sao?”
Đường Hoan chịu đựng lời mắng mỏ của Đoạn Trấn Nam, cô mím môi: “Bố, con quả thực có cùng bạn đi uống rượu, nhưng mọi chuyện không phải như trên mạng nói.”
Thấy cô vẫn đang giảo biện, Đoạn Trấn Nam tức giận cầm roi lên quất về phía Đường Hoan.
“Bố!”
Một giọng nói lạnh lùng vang lên ngăn cản động tác của Đoạn Trấn Nam, sau đó một dáng người cao lớn đứng chắn phía trước.
“Con tin cô ấy.”
Bốn chữ đơn giản khiến cơ thể Đường Hoan run lên, cô ngước lên nhìn người đàn ông, nhất thời không thể diễn tả cảm giác đó là gì.
Trên đường đến đây, cô không nghe thấy lời nào của anh, cô còn tưởng anh cũng nghĩ như vậy, cảm thấy cô tìm người đàn ông khác, nhưng không ngờ bây giờ anh lại bảo vệ cô trước mặt Đoạn Trấn Nam.
“Bố, con thực sự không làm bất cứ chuyện gì xúc phạm gia phong nhà họ Đoạn, những bức ảnh này là do người ta đã chọn góc để chụp với mục đích đổ oan cho con, khiến con thân bại danh liệt.”
Nghe thấy những lời này, Đoạn Trấn Nam sững sờ một lúc, ông làm sao không hiểu nguyên nhân trong đó? Dù gì ông cũng đã lăn lộn trên thương trường nhiều năm như vậy.
“Nếu như không phải cô ra ngoài uống rượu cùng người khác, làm sao có thể bị người khác lợi dụng thời cơ, thân là phu nhân của nhà họ Đoạn nửa đêm bước vào một nơi hỗn loạn như quán bar chính là đã làm ra chuyện hủy hoại môn phong.” Đoạn Trấn Nam không chút lưu tình phê bình cô: “Chuyện này dù sao cũng sẽ ảnh hưởng đến nhà họ Đoạn, mấy ngày này cô hãy ở trong nhà đừng có ra ngoài.”
“Chậc chậc, đã lâu không gặp, lần này về miệng lưỡi lanh lợi không ít nhỉ.”
Thoạt nghe câu nói này có vẻ là đang khen Đường Hoan, nhưng thật ra là chế nhạo cô ngày càng biết ngụy biện.
Nhưng Đường Hoan không quan tâm đến bà ta, sau một lúc im lặng, cuối cùng cô vẫn chấp nhận hình phạt của Đoạn Trấn Nam.
Ít ra lần này về tốt hơn những lần trước rất nhiều, trước đây vừa về không nói không rằng đã bị đánh, lần này ông hỏi trước, cũng không đánh cô, hình phạt cũng nhân đạo hơn đúng không?
“Bố yên tâm, con nhất định sẽ điều tra rõ chuyện này, tuyệt đối sẽ không để kẻ khác lợi dụng.” Giọng nói lạnh lùng của người đàn ông vang lên một lần nữa, anh nhìn thẳng vào Đoạn Trấn Nam.
Sau khi rời khỏi nhà họ Đoạn, Đường Hoan bị giam lỏng trong nhà, cô biết Đoạn Kim Thần làm như vậy để bảo vệ cô.
Dù sao bây giờ ai cũng đang bàn tán về chuyện của cô, nếu như ra ngoài bị người ta nhìn thấy chắc chắc sẽ khiến tình hình càng trở nên tồi tệ hơn, nếu như Đoạn Kim Thần đã sẵn sàng giải quyết chuyện này, vậy cô hà tất gì phải gây thêm phiền phức cho anh.
Bây giờ cô có thể khẳng định suy đoán trong lòng mình, người theo dõi cô trước đây chắc chắn là do Lương Phỉ Phỉ phái tới, nhưng cô không ngờ Lương Phỉ Phỉ lại cho người theo dõi cô từ lâu như vậy, cô càng không ngờ cô ta lại ra tay như vậy.
Những gì trên bức ảnh là thật, nhưng nụ hôn đó không phải cô tự nguyện mà là do Giang Chi Thịnh cưỡng bức cô.
Gần đây cô luôn bận rộn với chuyện công việc, cũng không có thời gian suy nghĩ nhiều như vậy, dù sao bây giờ tìm La Vưu Phi mới là chuyện quan trọng nhất.
Vụ bê bối ngoại tình của Đường Hoan không chỉ ảnh hưởng đến cô, mà cả nhà họ Giang cũng bị liên lụy, cổ phiếu bị rớt giá.
Điều cô lo lắng nhất bây giờ là sự việc này sẽ ảnh hưởng đến nhà họ Giang, cô sợ Giang Thị sẽ trở thành La Thị tiếp theo.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.