Lương Phỉ Phỉ nhướn mày: “Cô đừng quên, tôi không phải là người lạ đối với họ.”
Nói xong, cô dựa lưng vào ghế sofa và uống cafe với vẻ mặt thoải mái, Đường Vãn Tình nghe vậy chợt hiểu ra, đôi mắt sáng lên: “Đúng vậy, sao tôi lại quên cô được nhỉ, cô là cô chủ của Tập Đoàn Lương Thị mà.”
“Bây giờ cô trở nên như thế này đều là do một tay Đường Hoan gây ra, cô đừng bao giờ mềm lòng, đúng lúc hiện tại Đoạn Kim Thần đã ra nước ngoài công tác, cô muốn làm gì thì hãy tranh thủ làm đi, nước xa không cứu được lửa gần, cho dù đến lúc đó Đoạn Kim Thần nhận được tin tức, có lẽ cái gai trong mắt chúng ta cũng đã bị loại bỏ rồi.”
Giọng nói trong trẻo của Lương Phỉ Phỉ vang lên, đôi mắt tràn đầy sự tính toán, nhưng Đường Vãn Tình hoàn toàn không chú ý đến: “Cô nói rất đúng, chuyện này tôi cần cô giúp tôi, một mình tôi không làm được.”
“Yên tâm đi, tôi sẽ giúp cô, nhìn thấy cô như thế này, tôi cũng không muốn con tiện nhân kia được sống yên ổn, đến lúc đó tôi sẽ giả vờ đến thăm bà ngoại của cô ta, chụp ảnh hay làm gì đều không thành vấn đề.”
Lương Phỉ Phỉ thản nhiên nói, Đường Vãn Tình nghe vậy, đôi mắt lóe lên một tia ác độc.
Sau khi hai người rời khỏi quán cafe liền mỗi người đi một ngả. Trước khi đi, Lương Phỉ Phỉ cố tình nói với Đường Vãn Tình rằng, đến lúc đó khi cô nhận được ảnh phải hủy máy ảnh đi, tuyệt đối phải giữ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-ba-dao-cam-do-em/1655712/chuong-108.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.