Chương trước
Chương sau
“Anh…anh ăn nói vớ vẩn, tôi chưa từng tới quán bar bao giờ cả, anh đừng ở đó hủy hoại thanh danh của tôi.” Đường Vãn Tình xanh mặt, cô thật sự không thể ngờ được rằng Đường Hoan quả nhiên tìm thấy người đàn ông này, hơn nữa còn ở đây nói ra mối quan hệ giữa hai người họ. Tiếp theo đây cô phải làm gì để tự cứu mình?
“Cô là người thế nào ở đây còn ai không biết nữa chứ!” Người đàn ông bật cười, rồi tiếp tục nói: “Cô cũng chẳng phải chỉ có riêng mình tôi là người tình, bây giờ mọi chuyện vỡ lở rồi lại không muốn thừa nhận, có ích không? Nếu đã không muốn để người khác phát hiện thì ngay từ đầu cũng nên thận trọng một chút chứ!”
Đường Hoan nghe thấy người đàn ông đó nói như vậy, che miệng mỉm cười. Đường Vãn Tình thật không biết chọn chút nào, chọn loại đàn ông có tính cách như vậy để chung giường với cô ta, bây giờ dù cho cô ta có tới một trăm cái miệng cũng chẳng thể giải thích nổi chuyện này.
“Lý Văn, chú ý tới lời nói của anh….”
“Choang” một tiếng, tiếng thủy tinh vỡ tan, ly trà rơi xuống nền đất, ngắt ngang lời nói của Đường Vãn Tình.
“Khốn khiếp!” Đoạn Trấn Nam giận dữ, như muốn ăn tươi nuốt sống Đường Vãn Tình vậy, “Tới bây giờ chứng cứ rành rành như vậy cô vẫn dám chối cãi nữa sao? Cô coi chúng tôi như những kẻ ngốc, có mắt như mù đúng không?”
Đường Vãn Tình run rẩy khắp người, nước mắt rơi lã chã, không ngừng lắc đầu:
“Không phải vậy, bố, con thật sự…..”
“Câm miệng!” Nghe thấy giọng nói của cô, Đoạn Trấn Nam càng cảm thấy đau đầu hơn, không nhiều lời, yêu cầu quản gia mang roi tới.
“Bốp bốp” tiếng roi vụt vang lên, Đường Vãn Tình đau đớn hét lên:
“Aaaa….đừng đánh nữa…..” “Đừng đánh nữa?” Đoạn Trấn Nam ra tay càng mạnh, trong không trung chiếc roi vụt trên tay anh tạo thành một vòng cung hoàn hảo, sau đó đánh lên phần lưng của Đường Vãn Tình, “Hôm nay tôi nhất định phải dạy cho cô một bài học, cô chính là người liên tiếp phá hỏng danh dự của nhà họ Đoạn chúng tôi, không biết hối cải mà ngược lại còn không biết điều hơn.”
“Aaa….”
Đường Vãn Tình bị đánh tới tím người, hết né bên phải lại nhào người qua bên trái, nhưng dẫu cho cô có né tránh tới đâu, chiếc roi vẫn có thể chạm tới người coo. Lần trước bị đánh vết thương trên lưng mới chỉ vừa lành lặn, bây giờ lại tiếp tục bị thương, vết thương chắc chắn sẽ càng nặng hơn lần trước. Đoạn Trấn Nam ra tay không chút thương tiếc, chiếc roi trên tay ông liên tục cử động, chẳng bao lâu sau máu đỏ đã dần dần thấm lên vải áo của Đường Vãn Tình. Đường Hoan nghe thấy tiếng roi vụt vang lên trong không trung, khó tránh khỏi hoảng sợ, hai bả vai run run, còn nhớ lần trước lúc bị đánh, thật sự đánh tới thấu xương thấu tủy! Thấy Đường Vãn Tình bị đánh như vậy, cô cảm thấy vô cùng hả dạ, Đường Vãn Tình bây giờ đã thật sự không còn chỗ dựa nữa rồi, dẫu cho cô ta có còn là phu nhân của nhà họ Đoạn hay không, nhưng chắc chắn một điều hai vị trưởng bối nhất định sẽ không nhận còn cô nữa rồi. Một ngày nào đó lỡ như Đoạn Trấn Nam yêu cầu Đoạn Lâm Phong và Đường Vãn Tình phải ly hôn, e rằng cô ta cũng không nỡ đồng ý.
“Bố….con xin bố, đừng đánh nữa…..” Đường Vãn Tình đã chẳng còn sức lực để né tránh nữa rồi, chỉ có thể nằm ở đó nhận từng trận đòn roi.
Ngẩng đầu nhìn sang phía Đoạn Lâm Phong đang đứng ở bên cạnh, bò tới đó, ôm lấy gấu quần anh rồi van xin: “Lâm Phong….anh mau giúp em đi, đừng để bố đánh em nữa….em biết em sai rồi, em đảm bảo sau này sẽ không tiếp tục phạm sai lầm…..”
Đoạn Lâm Phong cúi đầu nhìn cô, trong đôi mắt anh để lộ ra vẻ coi thường, chằng hề màng tới câu nói của cô. Đường Vãn Tình hiện giờ trông rất thảm hại, đầu tóc rối bù, gương mặt được trang điểm kĩ càng trước đó nay đã tèm lem nước mắt, dáng vẻ lúc đó quả thật khó có thể dùng từ nào để diễn tả, cảm giác như đang gặp ma giữa trưa vậy. Đoạn Lâm Phong thu chân rồi lùi lại về phía sau một bước, tựa như chưa hề quen biết cô, còn hành động của anh lại khiến Đường Vãn Tình như càng nổi điên hơn trước, gào khóc thảm thiết dữ dội. Đường Hoan thấy cách Đoạn Lâm Phong hành xử như vậy, ánh mắt cô bỗng trở nên lạnh lùng may, cũng may trước đây không lựa chọn kết hôn với anh, bằng không người đang phải nằm bò dưới đất giống như Đường Vãn Tình bây giờ chính là cô.
Đan Chi Linh từ đầu tới cuối không nói gì, chỉ im lặng ngồi một bên, ánh mắt khinh thường chăm chú theo dõi. Đôi mắt của bà di chuyển về phía Đường Hoan, dựa theo ý của bà chính là muốn kéo cô cùng chịu tội với Đường Vãn Tình, bà vẫn còn ghi hận chuyện lần trước ở bệnh viện. Có điều chuyện lần trước ở bệnh viện là do Đường Vãn Tình ăn không nối có, nếu như bây giờ bà làm khó cho cô, e rằng sẽ khiến Đoạn Kim Thần không vui. Đoạn Kim Thần kể từ sau khi bước vào nhà, một lời cũng không nói, chỉ cùng với Đường Hoan bắt chân chữ ngũ ngồi trên ghế xem kịch hay.
Đường Vãn Tình bị đánh tới mức thừa sống thiếu chết, nằm bò trên nền đất, đã chẳng còn chút sức lực nào để kháng cự nữa rồi. Cô thật sự rất hận, chồng của mình quả nhiên lại im lặng ở bên cạnh xem kịch, điều quan trọng nhất chính là bộ dạng thê thảm hiện tại cô lại để Đường Hoan nhìn thấy. Sau này người phụ nữ đó nhất định sẽ càng được đà đắc ý, càng xem thường cô hơn.
Đoạn Trấn Nam sau khi đánh mệt rồi liền giao lại roi cho quản gia, thấy Đường Vãn Tình bị đánh tới mức chẳng thể cử động được nữa mới lên tiếng nói:
“Dừng.”
Cú đánh cuối cùng chạm lên người Đường Vãn Tình, cả người cô run rẩy, sắc mặt trắng bợt như chẳng còn sức sống. Khắp người đau nhức, không vì ngừng đánh mà thuyên giảm, cô đỏ mắt, ngước lên nhìn về phía Đoạn Trấn Nam, vẻ hận thù được để lộ ra trong ánh mắt của cô. Sớm một rồi sẽ có một ngày đám người bắt nạt cô này phải sống không bằng chết, cô sẽ trả lại hết tất cả những đau khổ mà cô đã gánh chịu trên người tới cho họ. Đường Hoan thích thú theo dõi, tới khi nghe thấy Đoạn Trấn Nam nói dừng, khóe miệng cong lên, kịch hay bây giờ mới chính thức bắt đầu.
“Bố….” Đường Vãn Tình yếu ớt lên tiếng, mồ hôi đổ khắp người, bộ quần áo trên người từ lâu đã ướt nhẹp. Mồ hôi và máu đỏ dính trên người khiến vết thương càng đau hơn.
“Cô đừng gọi tôi nữa!” Ông giận dữ đập tay xuống bàn, phẫn nộ nói: “Danh dự của nhà họ Đoạn thật sự đều đã bị loại người phụ nữ như cô làm mất hết rồi, bây giờ khắp mọi nơi, ai nấy cũng đều biết chuyện nhà họ Đoạn rước về một cô con dâu lăng loàn.”
Càng nói càng giận, chỉ tay về phía Đoạn Lâm Phong: “Nhà họ Đoạn tuyệt đối không thể chấp nhận loại phụ nữ lăng nhăng ngoại tình, gây tổn hại tới danh tiếng của cả gia tộc biết bao đời nay của nhà ta. Lâm Phong, hai người lập tức ly hôn!”
Đường Vãn Tình vừa nghe thấy vậy, vội vàng lắc đầu, dồn sức bò tới bên cạnh Đoạn Trấn Nam, giữ chân ông nhưng lại bị ông ghét bỏ đá ra. Cả người cô vốn đã hết sức, nay bị ông đá như vậy, nằm dưới đất cũng chẳng thể ngồi lên được.
“Bố….con không thể ly hôn….” Khắp người đau mỏi ê nhức, cộng thêm bất lực, câu nói vừa rồi như đã lấy hết chút sức lực ít ỏi còn sót lại trong người cô.
Ngoảnh đầu nhìn sang Đoạn Lâm Phong đang đứng ở bên cạnh, nước mắt rơi lã chã nói:
“Lâm Phong…..dù cho em có thật sự không đúng, nhưng em đối anh là thật lòng, từ trước đến nay em chưa từng nghĩ tới việc sẽ ly hôn với anh, anh cầu xin bố được không?”
Giọng điệu đáng thương, cộng thêm bộ dạng thê thảm bị thương khắp người, khiến ai nấy nhìn thấy đều cảm thấy thương xót. Đoạn Lâm Phong nhìn cô, cuối cùng đành hạ nhục, tiến lên trước một bước nói:
“Bố, con đảm bảo sau này sẽ không xảy ra những chuyện như vậy nữa, con sẽ dạy dỗ lại cô ấy, con đối với cô ấy là thật lòng, con không muốn ly hôn.”
Nếu như không vì lợi ích của bản thân thì sao anh có thể nhịn nhục mà không đồng ý ly hôn với cô cơ chứ! Dù cho Đường Vãn Tình giờ đây là tâm điểm của sự chú ý, tiếng xấu vang xa, nhưng ít nhiều cô vẫn là tiểu thư của nhà họ Đường, vị thế này không gì có thể thay thế được. Nhà họ Đường chỉ nhận một mình Đường Vãn Tình là con gái, nếu như ly hôn vậy thì anh sẽ chẳng có gì để đấu với Đoạn Kim Thần. Vốn tưởng rằng Đoạn Lâm Phong sẽ đồng ý ly hôn, nhưng không ngờ vào chính lúc này, cô lại nghe thấy lời tỏ tình thật lòng từ anh. Cơn đau chạy dài khắp người, nhưng trái tim cô lại bỗng nhiên cảm thấy có chút ấm áp, ít nhất thì trong lòng anh vẫn còn có vị trí của cô.
Đường Hoan đưa mắt nhìn sang Đoạn Kim Thần, dường như đáp án của anh đã nằm trong dự đoán của họ vậy. Nếu như anh đồng ý ly hôn với Đường Vãn Tình vào lúc này, vậy thì mọi thứ trước đó anh có được chẳng phải sẽ tan biết hết hay sao? Điều duy nhất Đoạn Lâm Phong có thể làm lúc này chính là lấy lùi làm tiến, để người nhà họ Đường thấy anh có thành ý với Đường vãn Tình, như vậy sẽ giúp anh có thêm nhiều lợi ích hơn.
Đoạn Trấn Nam nghe thấy vậy liền giận dữ lên tiếng nói:
“Con bây giờ đến lời của bố cũng không nghe nữa rồi đúng không? Người phụ nữ này rốt cuộc có điểm nào khiến con từ chối ly hôn với cô ta vậy chứ?”
“Bố, dù cho bố có nói gì đi chăng nữa, con cũng nhất định không ly hôn với cô ấy đâu.” Anh cúi đầu nói, như muốn né tránh cảm xúc, không muốn để người khác đoán được anh rốt cuộc đang nghĩ gì.
“Tình sâu nghĩa nặng gớm nhỉ!” Giọng điệu mỉa mai xem thường của Đan Chi Linh bỗng truyền ra, vẻ mặt ghét bỏ nhìn vào Đường Vãn Tình đang nằm dưới đất, “Lúc bị đánh tới thừa sống thiếu chết sao tôi không nghe thấy một câu tình ý nào của cô vậy, bây giờ lại ở đây giả bộ giả dạng, cô giả nai cho ai xem vậy?” Sau đó lại nói tiếp: “Có điều có vài người quả nhiên cũng cao tay thật đấy, dụ dỗ khiến đàn ông người ta mê đắm, đi một vòng rồi tới cuối cùng lại phân chia thành Đông Tây Nam Bắc, thật lợi hại!”
Nửa câu trước tất nhiên nói để cho Đường Vãn Tình nghe, nhưng còn nửa câu nói để cho ai nghe, trong lòng mọi người đều tự hiểu lấy. Đường Hoan dĩ nhiên biết người bà đang ám chỉ ở đây chính là cô, có điều cô cũng chẳng bận tâm tới. Mọi chuyện xảy ra như ngày hôm nay đều là do Đường Vãn Tình mở màn, cô cũng chỉ đang đóng góp cho kịch hay hơn mà thôi. Thấy Đường Hoan không lên tiếng phản kháng, Đan Chi Linh cũng chẳng còn tâm trạng để tiếp tục, lạnh lùng hừ giọng một tiếng rồi im lặng không nói thêm.
“Mẹ.” Đoạn Lâm Phong lên tiếng nói: “Lúc này là do bố tức giận, nếu như con thay Đường Vãn Tình xin tha thứ, chẳng phải sẽ càng khiến bố nổi giận hơn hay sao? Bây giờ người cũng phạt rồi, đánh cũng đánh rồi, bố, chuyện này cứ để vậy đi, bố cũng không cần giận nữa đâu, tránh ảnh hưởng tới sức khỏe.”
Anh nói chuyện có lùi có tiến, có chừng có mực. Nói rõ nguyên nhân vì sao lúc nãy anh không lên tiếng giúp Đường Vãn Tình, cũng nói rõ anh không cầu xin vì muốn cô đáng chịu sự trừng phạt mà cô tự mình gây ra. Đường Hoan bật cười trong lòng, lời anh lời xấu anh đều có thể nói ra, anh thật sự khá lắm! Nếu như không vì thân phận là tiểu thư nhà họ Đường của Đường Vãn Tình, xảy ra chuyện như vậy chỉ sợ thêm dầu vào lửa, mong tránh nhanh còn khó.
“Cô ta có gì đáng để bố phải giận cơ chứ?” Đoạn Trấn Nam lạnh lùng nói, nhìn vào dáng vẻ quằn quại của Đường Vãn Tình, khó chịu nói: “Cả hai người mau khuất khỏi mắt tôi, sau này Đường Vãn Tình không được phép bước chân vào trong cái nhà này một lần nào nữa.”
Đường Vãn Tình nghe xong, một câu nói còn chưa kịp buông ra, liền ngất đi. Đoạn Lâm Phong chỉ còn cách gật đầu nghe theo, bế Đường Vãn Tình nhanh chóng rời khỏi dinh thự nhà họ Đoạn. Thấy hai người họ rời đi, Đường Hoan và Đoạn Kim Thần cũng giải tán, bây giờ kịch cũng đều đã xem xong cả rồi, lẽ nào còn định ở lại dùng thêm bữa cơm nữa ư? Cô thật sự không hề muốn vậy đâu nha!
Sau khi rời khỏi dinh thự nhà họ Đoạn, Đoạn Lâm Phong đưa Đường Vãn Tình tới bệnh viện, còn Đường Hoan và Đoạn Kim Thần quay trở về biệt thự.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.