Khi cô bước đến gần mới nhìn thấy mái tóc rối bù của Giang Chi Thịnh, dưới cằm đã mọc đầy râu, không ngờ chỉ mấy ngày ngắn ngủi anh lại trở nên thảm hại như vậy.
“Anh ấy đã ở đây được ba ngày rồi, trong ba ngày này anh ấy luôn sống trong mơ màng.” La Vưu Phi đứng bên cạnh cô chậm rãi nói, ngữ khí mang theo một sự bất lực: “Rốt cuộc giữa hai người đã xảy ra chuyện gì vậy? Mình chưa bao giờ thấy anh ấy buồn như vậy.”
Trong ấn tượng của cô, Giang Chi Thịnh luôn là người lạc quan và biết hành xử, chưa bao giờ cô thấy anh thảm hại như bây giờ.
Và cô cũng biết người có thể khiến anh buồn như vậy chỉ có Đường Hoan mà thôi.
Nhìn dáng vẻ suy sụp của Giang Chi Thịnh, Đường Hoan đột nhiên cảm thấy rất khó chịu, ban đầu vốn cho rằng không có người bạn này là cô, anh vẫn có thể sống vui vẻ, nhưng không ngờ nó lại gây ra cho anh một vết thương lớn như vậy.
Cô bước đến và lắc nhẹ vai anh: “Đại Thịnh....Đại Thịnh.....”
Giang Chi Thịnh cau mày, giọng nói quen thuộc khiến anh từ từ mở mắt ra, anh đưa tay ấn vào thái dương và cố ngồi dậy, Đường Hoan thuận thế đỡ anh dậy.
“Thế nào rồi?” Thấy anh đã tỉnh lại, Đường Hoan lo lắng hỏi anh: “Đại Thịnh, anh không sao chứ?”
Anh nhìn người trước mặt một cách mơ màng, khi nét mặt thanh tú của Đường Hoan lọt vào mắt anh, đôi mắt anh sáng lên, không đợi Đường Hoan phản ứng lại, anh liền giữ chặt cô trong vòng tay.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tong-tai-ba-dao-cam-do-em/1655694/chuong-90.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.